Nó ngâm mình trong máu rồng và cả người đẫm máu chính là ấn tượng đầu tiên của đám cổ võ với nó, vậy nên gọi nó là Huyết Điêu.
“Ha ha, có Huyết Điêu tới cứu chúng ta rồi, các người cứ yên tâm đi!"
Đỉnh chủ đỉnh Xích Luyện thấy Huyết Điêu kịp thời xuất hiện thì thở phào ra một hơi.
Ông ta không định gọi Huyết Điêu vào lúc này, mà định gọi Huyết Điêu lúc nhìn thấy rồng của đối phương.
Chỉ là hiện giờ tình huống thay đổi, đừng nói là đánh nhau với rồng, chỉ căn Huyết Điêu cứu được bọn họ là đã cảm ơn trời đất rồi.
Đương nhiên, đỉnh chủ đỉnh Xích Luyện tất tin tưởng thực lực của Huyết Điêu.
“Huyết Điêu! Chúng tôi ở đây! Mau cứu chúng tôi đi!"
Đám cổ võ giả bị nhốt giữa sườn núi sôi nổi vẫy tay lớn giọng gọi Huyết Điêu.
Vèo!
Huyết Điêu hót vang một tiếng, sau đó bay nhanh như tên lửa về phía đỉnh Răng Nanh, tiếng va chạm vào kết giới vang lên.
Ầm!!!
Tiếng nổ vang đội bầu trời.
Ngay sau đó, đất núi rung chuyển.
Toàn bộ đỉnh Răng Nanh đều rung rung.
“Trời ạ! Con chim kia mạnh quá vậy!”
Hoa Quốc Đống lắc lư người, suýt chút nữa không đứng được.
Diệp Lâm nhìn con chim trắng trên bầu trời rồi cảm thán liên tục. Không ngờ trên núi Trường Bạch cũng có linh thú nữa!
“Trông rất ngon miệng..” Chim La Sát thấy nó thì có chút muốn ăn. Có điều, nó không có hứng thú với vật còn sống, nhưng nó có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-long-vuot-nguc/3509162/chuong-917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.