Cứ như vậy, Thiên Cơ Tử dùng hết tiền thẳng cược mua một căn biệt thự ở Phong Hoa sơn trang, bắt đầu làm hàng xóm với Diệp Lâm.
Ngô Nhạc buồn rầu nói: “Ông nội, hay là chúng ta dùng tiền thắng cược trả nợ trước đi? Lỡ như sau này. người ta đòi nợ tới tận đây thì phải làm sao?”
Thiên Cơ Tử cười nói: “Sợ gì chứ?”
“Hiện giờ chúng ta là hàng xóm của cậu Diệp, chỉ cần sau này có người dám đến đây đòi nợ, chúng ta ở dưới chân núi cứ gọi to một tiếng nhờ cậu Diệp ra mặt, để xem đám đồi nợ có sợ đến mức tè ra quần hay không?"
Ngô Nhạc nghe vậy thì bừng tỉnh, hiểu ngay được mưu tính sâu xa của ông nội
Thảo nào ông nội cứ đòi mua biệt thự ở đây cho được, hóa ra là dùng nghìn vàng chỉ để mua làm hàng xóm.
"Ông nội, vẫn là ông mưu tính sâu xa, suy xét chu đáo!" Ngô Nhạc rất khâm phục.
Còn Diệp Lâm nghe vậy thì cũng dở khóc dở cười, không ngờ ông già này lại đang tính kế mình.
“Tôi ít khi ở đây lâm” Diệp Lâm nói đúng sự thật: “Hơn nữa, sắp tới tôi phải đi khỏi đây một thời gian, hai ông cháu ông tự cầu phúc đi.”
Thiên Cơ Tử hỏi: “Có phải là đi Phụng Thiên hay không?”
“Ơ?” Diệp Lâm giật mình, không ngờ Thiên Cơ Tử, đã tính ra được là anh muốn đi đâu.
“Ha ha, quả nhiên là tôi đoán đúng rồi!” Thiên Cơ Tử tính đúng như thần, một vấn đề nhỏ như thế vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-long-vuot-nguc/3506634/chuong-901.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.