Khám Thiên Giám.
“Giám chính đại nhân, ông phải đi thật hả?”
“Ông đã lớn tuổi lảm rồi, cần gì phải đi mạo hiểm chứ?”
“Đúng vậy, sang năm ông được về hưu rồi, hay là suy nghĩ kỹ lại đi"
Đối với việc mọi người khuyên nhủ ở lại, giám chính Tư Đồ Nhật Thắng của Khâm Thiên Giám vẫn quyết định đi.
“Trải qua trận chiến tối qua, tôi còn chưa có đánh đã. Có điều lúc nhìn thấy người trẻ tuổi kia, tôi hiểu được một đạo lý, đó là lựa chọn lớn hơn nỗ lực”
“Thay vì tôi tiếp tục ở lại đây vất vẻ trông chừng, không bằng trực tiếp gia nhập Sở Trấn Yêu để không tiếc những gì mình đã học."
“Hơn nữa, tôi nghe nói là triều định phái đám học. sinh trẻ tuổi mới thi năm nay, bọn họ đâu có biết chém yêu trừ mat"
“Sở Trấn yêu cần những người già có kinh nghiệm như tôi. Bộ xương già tôi còn có thể lăn lộn vài năm nữa."
Tư Đồ Nhật Thăng tu luyện Kì Lân Tí hơn sáu mươi năm, không thể cứ để đó cho đến khi mang vào trong quan tài.
Nói tới đây, Tư Đồ Nhật Thăng ôm quyền: “Các vị, nhiều năm qua chúng ta làm việc hòa hợp với nhau, sau này các vị hãy tiếp tục làm tốt việc của mình, cố gắng phấn đấu vì sự phồn vinh hưng thịnh của Đại Hạ!"
“Núi xanh sông dài còn đó, các vị hãy bảo trọng!".
Nghe vậy, mọi người đều sôi nổi đáp lễ.
“Giám chính đại nhân, bảo trọng!"
“Nếu sau này bên kia có thiếu người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-long-vuot-nguc/3505819/chuong-897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.