Dập tắt rồi!
Yêu tỉnh đã bị dập tắt rồi!
Nói chính xác thì yêu tỉnh đã hoàn toàn biến mất.
Một sinh vật to lớn như rồng như phượng, nhào lộn giữa không trung, giống như thiên cẩu ăn mặt trăng, vậy mà nuốt chửng yêu tỉnh chỉ trong miếng, uy hiếp tứ phía.
Lúc này, thế giới bên ngoài dường như đã bị tắt hết đèn, mọi thứ đều tối đen như mực.
“Chuyện gì đã xảy ra thế!?"
"Sao trời lại tối nữa vậy!?"
"Rốt cuộc là chuyện gì!? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
Cùng lúc đó, mọi người trong Khâm Thiên Giám vừa xông vào được một nửa, vẫn chưa tiếp xúc được với đám yêu quái, kết quả là bị sự thay đổi to lớn này của thế giới bên ngoài làm cho sợ hãi và dừng bước.
Trời đang sáng lại đến tối, dường như chỉ trong chớp mắt!
Bọn họ không biết đây là loại biến cố gì, hành động trở nên do dự, không dám tới gần.
"Yêu tinh!?”
“Là không thấy yêu tỉnh nữa rồi!?”
Tư Đồ Nhật Thăng ngẩng đầu nhìn lên, cũng đột nhiên bị sốc.
Đặc biệt là trên bầu trời, sinh vật vô danh giống như rồng như phượng đó khiến mọi người trong Thiên Khâm Giám khiếp sợ.
Phản ứng đầu tiên là làm tưởng rẵng lại có một con đại yêu khác hạ thế!?
Nhưng sau khi Tư Đồ Nhật Thăng nhìn rõ, ông ta lại kinh ngạc kêu lên: "Đó là
Thiên Lộc bảo tháp!?”
“Từng là một trong ba báu vật lớn nhất của Sở Trấn Yêu— Thiên Lộc Bảo Tháp, lại thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-long-vuot-nguc/3501503/chuong-877.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.