Cái gì? Nghe vậy, Ân Hồng Trang giật nảy mình.
“Ông... ông là quốc sư hả?”
Người dưới giếng tiếp tục cầu cứu: " Mau.. mau cứu tôi ra ngoài trước đi. nếu bị phát hiện thì tôi sẽ lại bị dời sang chỗ khác...”
“Đừng lo lắng, bên ngoài không có ai hết..” Ân Hồng Trang vừa nói vừa nhảy xuống giếng, quả nhiên thấy một ông cụ mặt mày tiều tụy, gầy trơ xương, hơi thở thoi thóp, trên tay và trên chân đều có xiềng xích.
Khi thấy có người cứu mình, trong đôi mắt đục ngầu của ông cụ chợt lóe một tia sinh cơ,
“Ông... ông là quốc sư thật hả?” Ân Hồng Trang nhìn nhìn rồi cảm thấy nghỉ ngờ.
Ông cụ bị tra tấn tơi tả, không có điểm nào giống với quốc sư, rõ ràng là hai người khác nhau.
“Yêu nhân... đoạt xá thân thể của tôi.. Thân thể hiện giờ của tôi là của tên yêu nhân kia...” Ông cụ giải thích.
Quốc sư có rất nhiều môn khách, từng nhận một vị kỳ nhân hô mưa gọi gió, chuyện gì cũng làm được. Ngôn Tình Hài
Không ngờ tốt bụng nhận người, lại dẫn tới xui xẻo, bị tên yêu nhân kia đoạt xá.
Còn quốc sư thì bị nhốt trong giếng cạn, không thấy mặt trời.
Có thể nói là gọi trời trời không nghe, gọi đất đất không thấu.
Sau khi nghe ông cụ giải thích xong, Ân Hồng Trang vẫn không tin nổi, trong nhất thời có chút không tiếp thu được.
“Rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy? Ông cụ yếu ớt hỏi: “Tôi vừa nghe thấy tiếng động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-long-vuot-nguc/3498961/chuong-870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.