“Đúng là người tài gan lớn! Ngay cả người triều đình phái tới cũng không nể mặt! Tên nhóc này đúng là có bản lĩnh!
Nhưng dù nói thế nào, Diệp Lâm lúc trước đã tiêu diệt mấy vạn cao thủ Thanh Môn, sau đó trong nháy mất đánh bại đệ tử Hoa Sơn, khống chế ba mươi vạn quân của Ung Châu, uy phong ngời ngời, không ai có thể địch lại.
"Wow! Dao Dao, cậu nhìn kìa! Anh Diệp thẳng rồi!" Lúc này, Đường Y Y lại quay ngoắt một trắm tám mươi độ, chuyển sang khen ngợi Diệp Côn Luân: “Tớ biết rằng anh Diệp chắc chắn sẽ thắng mà. Đệ tử Hoa Sơn cái gì chứ, chỉ là hữu danh vô thực mà thôi!"
Tân Tịch Dao hoàn toàn bất lực với cô bạn thân này, để cô ta muốn nói gì thì nói, không thèm để ý.
Thay vào đó, cô lại đầm chìm trong vẻ ngoài anh hùng của Diệp Côn Luân.
Cô chợt nhớ ra, lăn đầu gặp nhau, Diệp Côn Luân đã nói rằng cô là người có băng cơ ngọc cốt.
Tân Tịch Dao không khỏi mơ màng: “Chẳng lẽ sau này mình có thể mạnh mẽ như anh Diệp sao?”
"Được rồi, khi nào có cơ hội phải hỏi anh Diệp thật kỹ mới được”
"Hỏi cái gì cơ?" Đường Y Y ở bên cạnh đáp lời, tiếp tục cầu xin: "Dao Dao à, cậu phải cứu tới Hu hu... Lát nữa cậu phải giúp tớ nói vài lời tốt đẹp ở trước mặt anh Diệp đấy...
Đúng lúc này, Diệp Lâm giơ tay lên, tiếng hò reo của ba mươi vạn quân đột nhiên ngừng lại.
"Thẩm đại nhân."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-long-vuot-nguc/3488219/chuong-819.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.