“Hứ?"
Nhìn thấy thanh kiếm trong tay Diệp Lâm, tất cả trưởng lão có mắt nhìn ở Hoa Sơn đều nhận ra thanh kiếm này không tầm thường.
"Trác Xuyên, thanh kiếm trong tay người này không tầm thường, nhất định phải cẩn thận, không nên khinh địch!”
Chưởng giáo Hoa Sơn lớn tiếng nhắc nhở.
Tục ngữ có câu, quân tử giấu vũ khí trong người, chờ thời cơ ra tay.
Vũ khí tốt thậm chí còn có thể bù đắp khoảng cách về sức mạnh.
"Ha ha, nếu sư phụ thích, lát nữa con sẽ lấy thanh kiếm đó về tặng cho các vị sư trưởng!”
Liêu Trác Xuyên tự tin nói.
"Ta khuyên con không nên có ý đồ gì với thanh kiếm đó” Tàng Kiếm thượng nhân ở bên cạnh lại ân cần nhắc nhở: "Ngược lại, con nên nghĩ xem lát nữa làm sao có thể rút lui một cách an toàn."
Không phải Tàng Kiếm thượng nhân đề cao kẻ địch, nhưng ông ta biết nếu dám thèm muốn thanh kiếm đó, mức độ nghiêm trọng của vấn đề là điều mà ngay cả Hoa Sơn nói chung cũng không thể gánh nổi.
"Hừ, sư thúc, sư thúc lại xem thường con rồi." Liễu Trác Xuyên rút kiếm trong tay ra, sát ý hừng hực: “Con sẽ chứng minh cho sư thúc thấy là sư thúc đã sai!"
Nói xong, Liêu Trác Xuyên nhìn Diệp Lâm, đôi mắt đầy vẻ căm hận.
"Diệp Côn Luân!"
"Hôm nay, tôi sẽ dùng kiếm pháp của Hoa Sơn chúng tôi đánh bại anl
"Xem đây!"
Dứt lời,Liễu Trác Xuyên lập tức đâm thanh kiếm của mình về phía trước, lưỡi kiếm sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-long-vuot-nguc/3488216/chuong-816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.