Dứt lời, Lôi Kim Cương lại nhìn về phía Diệp Lâm. “Nhãi ranh, mày muốn tự đi chết hay là muốn tao làm chết mày?”
Trong mắt Lôi Kim Cương tràn đầy vẻ khinh thường và tàn nhẫn, giống như là đồ tể chuẩn bị giết con mồi.
“Ba chiêu là nhiều lắm... Diệp Lâm bình tĩnh nói. “Cái gì?” Lôi Kim Cương không hiểu ý của Diệp Lâm.
Anh ta thầm nghĩ chẳng lẽ thằng nhãi này còn có chút tự hiểu lấy mình, biết mình ngay cả một chiêu cũng không đỡ được?
“Tôi nói là đối phó với anh cần gì ba chiêu, một chiêu là đủ rồi!” Nói xong, Diệp Lâm vỗ bàn nhảy dựng lên.
Theo tiếng hổ gầm rồng ngâm, một quyền của Diệp Lâm lao thẳng về phía Lôi Kim Cương.
“Hay lắm!” Thấy vậy, Lôi Kim Cương chẳng hề để ý mà cười cười. “Tao sẽ cho mày xem 36 đường Phích Lịch Thủ của tao!”
Lôi Kim Cương dùng chữ “lôi” đặt tên cho mình là vì tuyệt học của anh ta là Phích Lịch Thủ, mỗi khi sử dụng tuyệt học liền sẽ như sấm sét ầm ầm.
Lúc này, Lôi Kim Cương giống như một vị thần điều khiển sấm sét, đôi tay phát ra tiếng tanh tách của sấm sét.
Mọi người xung quanh thấy vậy đều cảm thấy cả người tê dại, giật mình lùi ra sau liên tục.
“Không hổ là ba đại kim cương dưới trướng Tọa Sơn Điêu, vừa ra tay là thấy cực kì mạnh mẽ!”
“Đúng vậy, tôi cảm thấy cả người tê dại như bị điện giật, thảo nào người ta gọi là Lôi Kim Cương!”
“Thăng nhãi họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-long-vuot-nguc/3459679/chuong-480.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.