Ông ta đứng dậy, tự mình đi ra đón Tọa Sơn Điêu.
“Ha ha!” Lôi Kim Cương cười nói: “Cái loại trường hợp nhỏ này cần gì phải mời Tam Gia đến? Chỉ cần có ba đại kim cương bọn tao thì ai mà không giải quyết được? Mày cho rằng ai cũng vô dụng giống mày hả? Mày đánh không lại người ta, đến cùng phải dựa vào bọn tao dọn dẹp tàn cuộc!”
“Mày!” Đoan Mộc Kỳ tức giận đến mức suýt nữa thì hộc máu. Nếu không phải vì đang bị thương nặng, thì ông ta thế nào cũng đi lên đánh nhau với Lôi Kim Cương.
Trước đây, Đoan Mộc Kỳ không hề phục khi thằng nhãi này thay vị trí của mình lúc rời khỏi vị trí ba đại kim cương,
Nhưng vì có mặt Tọa Sơn Điêu nên ông ta không dám nhiều lời.
Rốt cuộc thì không ai có thể làm trái ý của Tọa Sơn Điêu.
Nếu ông ta dám phản đối thì đừng nói là phải đánh nhau với Lôi Kim Cương. để chứng minh chính mình, mà lỡ như xui xẻo, có khi còn bị Tọa Sơn Điêu tự mình phế bỏ ông ta.
“Đừng nói nhảm nữa!”
Lúc này, Thiết Kim Cương mở miệng hỏi: “Ông Trương, thằng nhãi mà ông nói đang ở đâu? Bỏ chạy rồi hả?”
Trương Văn Viễn vội vàng nói: “Không có, là thằng nhãi kia kìa!” Ông ta vừa nói vừa chỉ thẳng về phía Diệp Lâm.
Lúc này, Diệp Lâm đang bình tĩnh quan sát ba người mới đến, không có lo lắng gì nhiều.
Lúc này, anh cảm nhận được có vài đám người xa lạ đã âm thầm bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-long-vuot-nguc/3459677/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.