Chương trước
Chương sau

Sau khi xử lý xong chuyện của tập đoàn Bạch Thị, Diệp Lâm vừa đi ra khỏi cao ốc, phía sau lập tức có hai tầm mắt chứa vẻ ghen ghét dõi theo anh.

“Tê đại sư, chuyện này là sao vậy? Mới vừa rồi tập đoàn Bạch Thị còn xui xẻo bị Bộ Tài chính niêm phong, sao chỉ một lát là hết số xui xẻo rồi?”

Chu Chính Hào vừa giật mình vừa tức giận.

Ông ta mới vừa vui vẻ có vài phút thôi thì thấy nguy cơ nhà họ Bạch đã được gỡ bỏ, thậm chí ngay cả nhân viên Bộ Tài chính cũng tự mình đến xin lỗi.

“Chẳng lẽ thằng nhãi họ Diệp kia cũng cục bố trí phong thủy để hóa giải mọi thứ?”

“Rùng rợn thật đấy! Chẳng phải cậu ta từng ở trong ngục vài năm sao, sao bây giờ ra ngục lại trở nên hiểu phong thủy vậy?”

Nghe vậy, Tê đại sư khinh thường nói: “Cậu ta biết phong thủy gì chứ? Chắc là do chó ngáp phải ruồi, đốt một tòa nhà mới có thể bình thường hóa giải được đại trận Khốn Long.”

“Nói đi phải nói lại, thiên đạo thường thay đổi, tức nước ắt vỡ bờ. Chúng †a dùng đại trận Khốn Long áp nhà họ Bạch đã nhiều năm rồi, dù không có người can thiệp thì đã cũng đến lúc tự nhiên tan mất rồi.

Giống như bất cứ thứ gì đều có hạn sử dụng, bố cục phong thủy cũng giống như vậy, chỉ cần tới lúc là sẽ tự động hóa giải.

“Nhà họ Bạch có thể biến dữ thành lành, chắc chắn là vì mượn số phận đã thay đổi khi đại trận Khốn Long bị phá hỏng. Tất cả đều là tình huống bình thường.”

Nghe vậy, Chu Chính Hào cũng cảm thấy có lý: “Vậy thì bọn họ chiếm hời rồi.

“Đúng vậy. Có điều không sao cả, đợi đêm nay tôi bố trí xong Tam Dương Tụ Âm thì cơn ác mộng nhà họ Bạch sẽ chính thức bắt đầu..” Tê đại sư cười lạnh nói.

Nghe vậy, Chu Chính Hào vui mừng cảm ơn: “Tê đại sư vất vả rồi!". ngôn tình hay

“Không có chuyện vất vả hay không vất vả." Tê đại sư cười nhắc nhở: “Chu tổng đồng quên điều kiện đã đồng ý với tôi.”

“Sau khi chuyện thành công, tôi muốn ba phần cổ phần nhà họ, Chu tổng nhớ đừng nuốt lời!”

Người chết vì tiền chim chết vì mồi!

Tê đại sư dùng âm đức của mình đi giúp đỡ nhà họ Chu, không chỉ đơn giản là vì báo thù cho đồ đệ, mà còn vì kiếm một số lớn cuối cùng, từ đây bắt đầu sống cuộc sống hàng tỷ và cuộc sống về hưu xa xỉ.

Chu Chính Hào cắn chặt răng, nói: “Không thành vấn đề, tôi không hề dám nuốt lời với đại sư."

Chu Chính Hào biết rõ sự lợi hại của Tê đại sư. Ông ta có thể làm nhà họ Bạch cửa nát nhà tan, thì cũng có thể dùng loại thủ đoạn tương tự đi hại nhà Cố.

Đối với loại chuyện quỷ thần khó lường thế này, Chu Chính Hào không. dám nuốt lời.

Bên kia, sau khi ra khỏi tập đoàn Bạch Thị, Diệp Lâm thuận đường đi cao ốc Long Môn một lát.

Lúc này, Hắc Long trùng hợp gọi điện thoại đến. “Long Vương!”

“Bọn Bạch Long đến đủ hết rồi.”

Nghe vậy, Diệp Lâm hỏi: “Còn mấy người chưa tới?”

Diệp Lâm tung ra Long Vương lệnh, triệu tập các đại long đầu trong Long Môn, cũng đã ba ngày rồi.

“Tính thêm tôi là còn năm người.” Hắc Long hơi khựng lại rồi nói.

“Nói cách khác là còn thiếu bốn người?” Diệp Lâm cũng không vui, nói: “Bốn người kia sao vậy”

“Không biết.” Hắc Long nói: “Tôi đã liên hệ với bọn họ lần nữa rồi, chỉ là bọn họ có vẻ không muốn đi.

“Tôi biết rồi.” Diệp Lâm thầm tính toán trong lòng, chờ sau khi xử lý xong chuyện bên này sẽ đi dạy dỗ bốn người kia một trận...

Hắc Long hơi khựng lại rồi nói tiếp: “Long Vương, bây giờ anh có rảnh không? Có muốn đi Long Môn một chuyến không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.