Giống như bị thần chết bóp chặt cổ họng.
Khôi Lão mặt mày tái mét, hy vọng vừa mới nhen nhóm lại đột nhiên chìm xuống vực sâu.
"Không... Đừng giết tôi..." "Làm ơn... Hãy để tôi sống..."
"Tôi hứa... Tôi sẽ không bao giờ dám đến Yến Kinh nữa... Tôi sẽ không bao giờ gây phiền toái cho cậu nữa..."
Khôi Lão cầu xin Diệp Lâm. Thế nhưng, sắc mặt Diệp Lâm vẫn thờ ơ lạnh lùng, anh nhìn xung quanh rồi hỏi:
"Không phải bốn gia tộc thần bí ở Phụng Thiên đã tụ tập lại rồi sao? Tại sao chỉ có một mình tộc của ông vậy?"
Vốn dĩ, Diệp Lâm đã chú ý tới tung tích của nhà họ Khôi nên mới xuống núi nghênh đón, chuẩn bị tóm gọn hết một mẻ.
Kết quả là vừa xuống núi thì phát hiện hầu hết mọi người đã bị Kim Lũ Y giải quyết rồi.
Vốn tưởng rằng bốn gia tộc bí ẩn sẽ cùng nhau hành động, nhưng cuối cùng trước mặt chỉ có ông già nhỏ bé này.
Diệp Lâm không khỏi có hơi thất vọng.
"Họ... Không đến..."
"Tôi... Tôi có thể đưa cậu... Đi tìm họ..."
Để sống sót, Khôi Lão thậm chí còn phản bội người khác.
Hơn nữa, nhà họ Khôi của bọn họ lần này bị tổn thất nặng nề, nếu không lôi ba gia tộc còn lại vào thì từ nay trở đi sẽ không có chỗ cho nhà họ Khôi bọn họ ở Phụng Thiên nữa.
"Không cần!"
Để đối phó với đám ruồi bọ này, Diệp Lâm không cần phải tự mình đến đó.
"Vậy thì tôi tạm thời tha mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-long-vuot-nguc/3403088/chuong-233.html