Chương trước
Chương sau
Diệp Lâm đột nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt có hơi quen thuộc.

Đêm qua, lúc cứu bà ngoại của Susan, gia đình họ cũng không tin vào sự tồn tại của nấm linh chỉ nghìn năm.

Tuy nhiên, nhà họ Triệu trước mặt có vẻ ngang ngược hơn.

Họ không những không tin mà dường như còn định động tay động chân với anh?

"Hi Dao! Không được vô lễ với Diệp thần y!"

Ông Triệu thấy sắc mặt Diệp Lâm khẽ thay đổi, có vẻ không hài lòng nên nhanh chóng đứng dậy mắng cháu gái vì những lời nói và cách cư xử thô lỗ, đồng thời xin lỗi Diệp Lâm.

"Cháu gái của tôi vừa từ nước ngoài về, không biết gì nên mới đắc tội với Diệp thần y, xin cậu bỏ quá cho!"

Vừa nói, ông Triệu vừa cúi đầu thật sâu với Diệp Lâm, bày tỏ thái độ cung kính.

Nhìn thấy điều này, Triệu Hi Dao rất ngạc nhiên, thậm chí còn cảm thấy khó chấp nhận.

Trong suy nghĩ của cô ta, ông nội dù gì vẫn là người đứng đầu gia tộc. Khi còn trẻ, ông cụ từng là một quan chức cấp cao rất được lòng dân. Tuy bây giờ đã nghỉ hưu nhưng ông ấy vẫn có thể xây dựng một cơ ngơi khổng lồ.



Một ông chủ lớn có, mỗi bước đi đều có thể khiến Yến Kinh run rẩy lại khách khí với một người trẻ tuổi không rõ lai lịch như vậy, thậm chí còn xin lỗi thay cô ta nữa chứ.

Triệu Hi Dao không thể hiểu được.

"Ông nội, tại sao ông lại xin lỗi anh ta?"

Triệu Hi Dao thực sự không hiểu tên nhóc này đã cho ông nội mình ăn bùa mê thuốc lú gì.

"Cháu im miệng cho ông!" Ông Triệu lại mắng. Những người khác có thể không biết, cho răng Diệp Lâm chỉ giỏi về y thuật, nhưng thông qua Vương giáo đầu, ông Triệu biết rằng võ thuật của Diệp Lâm cũng rất xuất sắc, có sức mạnh sánh ngang với chiến thần.

Tuy nhiên, vì thể diện của Vương giáo đầu nên ông Triệu không nhắc đến chuyện ông ta thất bại trước Diệp Lâm.

Tuy không nói gì, nhưng trong lòng ông Triệu lại rất rõ ràng.

Cho dù không có cơ hội kết giao với người như Diệp Lâm cũng không được đắc tội anh. Huống chỉ Diệp Lâm còn cứu mạng ông ta, càng cần phải tôn trọng hơn.

Không chỉ vì bản thân ông ta mà còn vì tương lai của gia đình.

"Diệp thần y, cảm ơn thần dược của cậu." Nói xong, ông Triệu không do dự nữa, cầm lấy nấm linh chỉ ngàn năm, nuốt thẳng vào bụng.

Nhìn thấy điều này, mọi người trong nhà họ Triệu đều bị sốc. Không ngờ ông cụ lại ăn dứt khoát như vậy, thậm chí còn không kịp ngăn cản.



"Ông nội!" Triệu Hi Dao kêu lên.

"Ông chủ, nhanh nhổ ra đi!" Peter cũng vội vàng khuyên nhủ.

"Cha, cha cảm thấy thế nào?" Hai anh em Triệu Thiên Thông và Triệu Thiên Minh cũng vội vàng tiến lên đỡ lấy cha, quan tâm đến nhất cử nhất động của ông cụ.

Ông Triệu trấn tĩnh lại, mỉm cười vui vẻ: “Không sao đâu, cha thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.”

Triệu Hi Dao vẫn lo lắng nói: "Hay là ông đến bệnh viện kiểm tra nhé?"

“Không cần phiền toái như vậy” Lúc này, Peter kiêu ngạo nói: “Thiết bị y tế ở Đại Hạ các người kém xa so với phương Tây của chúng tôi, e rằng còn không hiệu quả bằng máy kiểm tra sự sống của tôi.”

"Đúng vậy." Triệu Hi Dao vỗ trán, vội vàng nói: “Tôi quên mất còn có thiết bị này!"

"Ông ơi, chúng cháu kiểm tra lại lần nữa cho ông nhé!"

Vừa rồi, hộ đã kiểm tra một lần, phát hiện ra rằng ông cụ chỉ còn lại hai mươi bảy ngày cuối cùng trong cuộc đời.

Nếu làm lại bài kiểm tra và tuổi thọ giảm đi, điều đó có nghĩa là "thuốc" ông cụ vừa uống có vấn đề!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.