Chương trước
Chương sau
Ngay sau đó, ông cụ Cát dụi mạnh mắt mình, hít hà một hơi, nhận ra được là hiểu lầm rồi.

“Diệp... Diệp tiên sinh...”

Ông cụ Cát giấy ra khỏi tay cháu trai, bước lên khom lưng, nói: “Đây chỉ là hiểu lầm thôi!”

Diệp tiên sinh? Nghe cách xưng hô kia và cả dáng vẻ khom lưng xin lỗi của ông cụ Cát, đám người ở hiện trường đều giật mình há to miệng.

“Diệp tiên sinh?” Lớp trưởng Đổng Kiến trợn mắt há hốc mồm, giống như là gặp quỷ: “Tên tội phạm lao động cải tạo Diệp Lâm kia trở thành Diệp tiên sinh khi nào vậy?”

Nếu là người khác gọi là Diệp tiên sinh thì cũng bình thường thôi, rốt cuộc thì đây chỉ là một xưng hô bình thường.

Nhưng ba chữ “Diệp tiên sinh” được nói ra từ trong miệng gia chủ nhà họ Cát thì lại mang một ý nghĩa khác.

Người có thể khiến cho ông cụ nhà họ Cát gọi là “tiên sinh” chắc chắn là phải có thân phận hơn người.

Huống chỉ ông cụ Cát còn tự mình khom lưng xin lỗi, khiến người ta càng thêm khó tin hơn nữa.

“Diệp tiên sinh...” Lư Sơ Tuyết mở to hai mắt nhìn, nín thở, giật mình như bị người ta bóp chặt cổ họng: “Không phải là anh ta từng ngồi tù năm năm sao? Sao có thể quen biết loại đại lão tầm cỡ gia chủ nhà họ Cát chứ?”

“Có phải là nhận sai người rồi không?”



Ngay lúc mọi người ở hiện trường đều có loại suy nghĩ này... “Diệp tiên sinh!”

“Là Diệp tiên sinh đấy hả!”

“Diệp tiên sinh, chúng tôi tới muộn rồi!”

Nhà họ Thôi dẫn đầu mọi người lục tục đi vào phòng, thấy Diệp Lâm ngồi ngay ngắn bên kia thì vội vàng đi lên chào hỏi.

Sự suy đoán mới vừa rồi của Thôi Hữu Lượng lại trở thành sự thật! Nhà họ Thôi, nhà họ Tô, nhà họ Thường, nhà họ Đàm!

Thấy một đám cụ già hoặc ông tổng của các đại gia tộc đều chủ động đi lên chào hỏi Diệp Lâm, lớp trưởng Đổng Kiến và các bạn học khác đều bị sốc cực kì.

Nếu không phải có Đổng Kiến miễn cưỡng có thể nhận ra hơn phân nửa người trong tầng lớp quản lý các đại gia tộc, thì dù là ai khi nhìn thấy cảnh tượng khó tin thế này, đều sẽ cho rằng bọn họ là diễn viên quần chúng do Diệp Lâm thuê.

Chứ sao có thể là thật sự được?

Chỉ một nhà họ Cát cũng đủ để người ta chấn động rồi.

Lại thêm bốn gia tộc khác nữa... vậy là có một nửa gia chủ của mười đại gia tộc Yến Kinh ở đây, đồng thời chào hỏi Diệp Lâm.

Cái trò cười quốc tế gì vậy?

Ngay cả Susan ngồi bên cạnh cũng ngạc nhiên mà nhìn về phía Diệp Lâm, không thể tin nổi rằng nhân mạch của anh lại rộng như thế.



Có một nửa trong mười đại gia tộc nổi tiếng đều cung kính với anh! Giờ phút này, cả người cậu Cát đều bị sốc đến mức dường như hóa đá.

Vừa rồi thấy hành động khác thường của ông nội, anh ta còn tưởng rằng ông nội già cả mắt mờ nhận sai người rồi.

Anh ta còn chưa kịp sửa đúng thì các ông cụ của các đại gia tộc khác đều lục tục đi vào, chủ động khom lưng chào hỏi Diệp Lâm giống như là ông nội mình.

Dù thế nào thì cũng không thể có chuyện tất cả mọi người cùng nhau nhận sai người!

Lúc này, cậu Cát bị kẹp ở giữa, giống như là bị đặt trên lò nướng, cả người cực kì khó chịu.

Trong nhất thời, hiện trường rơi vào im lặng. Các bạn học của Diệp Lâm đều bị chấn động đến mức không thở nổi.

Còn năm đại gia tộc kể cả nhà họ Cát thì đều cảm thấy lo sợ không yên.

Sợ Diệp tiên sinh nổi giận, sợ không thể dập tắt lửa giận của Diệp tiên sinh.

“Ông nội... ông nội...” Cậu Các khó khăn mở lời, vừa định hỏi mình nên làm sao bây giờ, chỉ tiếc là hiện trường không có khe đất để mình chui vào.

Bốp! Ông cụ Cát trở tay tát mạnh một cái lên mặt cháu trai. “Cái thằng bất hiếu này! Sao lại dám đắc tội Diệp tiên sinh vậy hả?”

“Còn không mau quỳ xuống xin lỗi Diệp tiên sinh!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.