Hành trình “ bất ngờ nhưng không nguy hiểm” cứ thế trải qua, cả hai nhanh chóng đến được mật giới Côn Lôn, trung tâm của lãnh địa.
Khi họ đến gần, những con chim ruồi vẫn đang chơi đùa cùng Thịnh Linh Tuyên bất ngờ dùng mỏ ngoạm lấy các góc trên bộ quần áo màu đỏ của hắn và lôi hắn đi.
Thịnh Linh Tuyên cảm nhận được điều gì đó, “Các ngươi không buông ta ra, có phải là có nguy hiểm không?” Con chim nhỏ cong người ôm chân gật đầu.
Ung Hoa Đình bước tới sánh vai cùng hắn, nhìn về nơi trọng yếu của di tích Côn Lôn, chỉ thấy một màu đen kịt, cảnh giới hỗn độn vướng víu kia thậm chí có thể nuốt chửng thần thức của hắn.
Chắc hẳn để Ti Mệnh mở cảnh giới trước sẽ tăng độ nguy hiểm, có thể rất nhiều thượng thú sẽ bị đánh thức.
"Thịnh Thịnh, chúng ta đang ở nơi thánh địa Hắc Phượng Hoàng," Ung Hoa Đình đặt tay lên vai
y và siết nhẹ.
Thịnh Linh Tuyên bình tĩnh vuốt mao đầu của tiểu linh thú trong tay mình, nhìn về phía xa đen như mực với đôi mắt mơ hồ: "“Nơi đó chính là nhà của ta sao……”
"Đi thôi", Ung Hoa Đình nắm lấy tay hắn và đi về phía trước, lời nói bình thản nhẹ nhàng, “Lấy về những gì thuộc về ngươi.”
Thịnh Linh Tuyên gật đầu: “Ừ!”
Nơi trọng yếu của di tích của Côn Lôn là nơi cảnh vật hư ảo. Hai người nắm chặt tay nhau đi về phía cây đại thụ, nơi ngăn kết giới đen thăm kia.
Sau khi vượt qua cảnh giới hỗn loạn, thánh địa Phượng Hoàng hoang tàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-lam-nung/1789607/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.