Chương trước
Chương sau
Quay trở lại với Tử Phong, sau khi hắn đá hai tỷ muội Triệu gia kia ra ngoài liền quay trở về căn phòng của mình. Tuy khu vực này là lãnh cung đã bị bỏ hoang, số lượng phòng ốc để không vô cùng lớn nhưng hắn và Nhiếp Tiểu Thiến vẫn ở chung một phòng với nhau. Vấn đề nam nữ thì có thể tạm thời bỏ qua, Nhiếp Tiểu Thiến xinh đẹp khả ái nhưng Tử Phong hắn không phải là dạng sắc quỷ thấy nữ nhân là muốn thượng, về cơ bản hai người ở chung cũng chẳng có vấn đề gì xảy ra cả.
Hơn nữa tuy nói rằng khu vực lãnh cung này hầu như chẳng ai để ý tới, nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, lỡ chẳng may có tên điên nào rảnh rỗi chui vào nơi này đi dạo, chỉ riêng việc hai người Tử Phong và Nhiếp Tiểu Thiến ở hai căn phòng khác nhau cũng có thể để lại những dấu vết đáng ngờ, hắn cũng không thể mọi thời điểm đều ở tại chỗ để xóa sạch dấu vết hay là đề phòng người ngoài tiến vào được, việc thu gọn khu vực hoạt động là chuyện cần thiết.
Còn một lí do nữa đó là Nhiếp Tiểu Thiến vừa mới bắt đầu tu luyện, thể chất của nàng có phần gân gà nhưng sau khi giải quyết được thì tiến cảnh đề thăng vô cùng thần tốc, hơn nữa Tử Phong còn đưa cho nàng công pháp thượng thừa vượt trên cả công pháp đỉnh cao nhất của Huyền Linh đại lục. Nhưng dù sao thì Nhiếp Tiểu Thiến cũng chưa từng tu luyện bao giờ, dù có công pháp tốt, được chỉ dẫn tận tình và bản thân có trụ cột tốt vẫn khó tránh khỏi việc xảy ra rắc rối trong tu luyện, Tử Phong cũng muốn nàng ở bên cạnh hắn để dễ bề xử lí.
Sau mấy ngày tu luyện liên tục thì Nhiếp Tiểu Thiến đã chính thức nhập môn, từ không có tu vi nay đã đạt tới Linh Cảnh Tứ Bộ, tiến cảnh có thể khiến nhiều thiên tài phải khóc thét. Cơ mà Tử Phong vẫn thấy thế có chút chậm, chỉ là hắn không dám cho nàng phục dụng đan dược mà chỉ cho nàng sử dụng linh thạch để tu luyện, đơn giản bởi vì tu vi của nàng quá thấp, đan dược cấp thấp kể cả có là hàng tinh phẩm từ hệ thống thì cũng hại nhiều hơn lợi, với cả hắn cũng không trông mon gì việc nàng có thể giúp đỡ hắn nên cũng không cần phải vội.
Bước vào trong phòng, Tử Phong trông thấy Nhiếp Tiểu Thiến vẫn đang vô cùng chăm chỉ ngồi trên giường tu luyện, hắn cũng không muốn quấy rầy nàng, lặng lẽ rót một chén trà uống cạn, sau đó có chút mệt mỏi buông người xuống ghế, hắn suy nghĩ lại về những gì mình đã làm ngày hôm nay.
Khi hệ thống mở khóa công năng đến 100%, rất nhiều thứ đã thay đổi, đến cả vũ kỹ của hắn cũng được tu bổ nâng cấp một cách hoàn thiện, “Trảm Nguyệt Thất Thức” vẫn là “Trảm Nguyệt Thất Thức”, chỉ có điều hiện tại vũ kỹ này nằm ở cấp bậc nào thì Tử Phong không biết, hắn chỉ biết một việc đó là mọi chiêu thức đều có sự biến đổi lớn về chất, không chỉ uy lực mà diệu dụng cũng trở nên tinh túy cốt lõi hơn.
Sự thay đổi lớn nhất đó là thức thứ bảy Phá Thiên Trảm, lúc trước thì Phá Thiên Trảm chỉ đơn thuần là một sát chiêu có lực công phá khủng khiếp, bên trong không có ẩn chứa ảo diệu gì cả, tất cả đều gói gọn trong một chữ đó là hủy diệt, mặc dù đúng là sức sát thương rất lớn, nhưng càng ngày hắn càng cảm thấy nó không còn hữu dụng như trước nữa.
Bình thường hắn vẫn luôn coi thường những chiêu thức vũ kỹ màu mè hoa lệ, theo quan niệm của hắn thì vũ kỹ là dùng để giết địch, nhất lực phá vạn pháp, chỉ cần chiêu thức đủ mạnh thì ắt có thể dùng để giết chết địch nhân, những ảo diệu trong chiêu thức chỉ là thứ thừa thãi. Thực tế chứng minh suy nghĩ của hắn không hề sai, từ đầu tới giờ hắn vẫn luôn sử dụng những chiêu thức mang tính áp đảo cực mạnh để nghiền chết kẻ thù của mình, gần như không cho đối phương có cơ hội thi triển vũ kỹ một cách hoàn chỉnh.
Nhưng không sai cũng chẳng có nghĩa là đúng hoàn toàn, càng lên đến cảnh giới cao hơn, Tử Phong càng nhận ra việc chỉ đơn thuần sở hữu sức công phá lớn hay man lực mạnh mẽ càng trở nên yếu kém. Đừng hiểu lầm, không phải là những chiêu thức vũ kỹ cường hoành của hắn trở nên yếu đi, chỉ là võ giả cao giai có quá nhiều thủ đoạn để có thể đối phó với phương thức tác chiến của hắn, ưu thế nghiền ép đã không thực sự hữu hiệu nữa, chẳng nói đâu xa, Phá Thiên Trảm uy lực có thể nói là khủng bố tuyệt luân, nhưng nếu không kèm thêm pháp tắc chi lực trong công kích, bất kỳ một Thánh Giai võ giả nào có thể đơn giản sống sót qua một kiếm đó, thậm chí còn có thể trực diện đối kháng.
Mây ở tầng thứ nào thì có gió thổi ở tầng thứ đấy, Tử Phong không phải là một kẻ bảo thủ, nâng lên được thì cũng đặt xuống được, hắn nhận ra mình cần phải thay đổi để có thể trở nên mạnh hơn, nhưng nói thì dễ mà làm thì khó, điều kiện của hắn không cho phép bản thân có thể dễ dàng thay thế phương thức tác chiến vốn đã ăn sâu vào máu của hắn, được phản ánh rõ ràng trên mỗi chiêu thức hay kỹ năng được tung ra.

“Trảm Nguyệt Thất Thức” phiên bản hoàn thiện chính là câu trả lời trực tiếp cho nhu cầu thay đổi của Tử Phong. Đương nhiên các chiêu thức đều trở nên mạnh mẽ và uy lực hơn, đó là chuyện dễ hiểu không có gì phải ngạc nhiên, nhưng khiến Tử Phong bất ngờ đó là hiện tại mỗi một chiêu thức của hắn đều có một điểm đặc biệt riêng biệt độc nhất mà trước kia không có, biến từng chiêu thức trở nên lợi hại hơn gấp bội không chỉ đơn thuần bởi vì uy lực tăng lên.
Tuy thay đổi nhưng đại khái những chiêu thức đó vẫn giữ nguyên được bản chất của mình mà không thay đổi, chỉ trừ thức cuối cùng đó là Phá Thiên Trảm. Nói thực thì tuy rằng Phá Thiên Trảm có sức phá hoại rất lớn, thực tế là vô cùng lớn, nhưng Tử Phong vẫn không nhìn thấy nó có chút gì gọi là “Phá Thiên” cả, dẫu biết rằng tên gọi chỉ là một cách để đánh bóng bề mặt của chiêu thức, nhưng hắn cũng có chút thất vọng khi không nhìn thấy được cái “Phá Thiên” trong Phá Thiên Trảm.
“Trảm Nguyệt Thất Thức” vẫn chỉ có bảy thức, không hề thay đổi, nhưng thức thứ bảy Phá Thiên Trảm nay đã biến thành một tổ hợp của chiêu thức, “Trảm Nguyệt Tuyệt Thiên Chung Cực Thức” chính là hình thức thật sự của Phá Thiên Trảm. Phá Thiên Trảm thực ra không chỉ có một chiêu thức, mà là bốn sát chiêu liên hoàn.
Kinh Thiên Nhất Kiếm, kiếm quang khủng bố hủy diệt mọi thứ cản đường, đến cả thiên cũng phải chấn kinh.
Đoạn Thiên Nhất Kiếm, kiếm khí cắt đứt hư không, xẻ dọc bầu trời, đến cả thiên cũng có thể chém đoạn.
Lạc Thiên Nhất Kiếm, một người một kiếm, trảm phá thương khung, hủy diệt vạn vật, đến cả thiên cũng phải vẫn lạc.
Ma Thiên Nhất Kiếm, sát kỹ chung cực, uy lực cái thế vô song không gì có thể cản phá, đến cả thiên cũng bị ma diệt bởi một kiếm này.
Bốn kiếm liên hoàn, kiếm sau lại mạnh hơn kiếm trước cả trăm lần, sau khi lần lượt chém ra đủ bốn kiếm này mới chân chính là Phá Thiên Trảm. Tử Phong hoàn toàn không biết liệu sử dụng bốn kiếm này thì có chân chính phá được cả thiên hay không, nhưng hắn có thể khẳng định những chiêu thức này mang theo sự hủy diệt vô cùng vô tận, cực kỳ khủng bố, chỉ cần nhìn vào chiêu yếu nhất là Kinh Thiên Nhất Kiếm thì biết, một Thiên Tôn siêu cấp cường giả ăn phải một kiếm này hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, hôi phi yên diệt trong chớp mắt, đủ biết được uy lực kinh khủng của nó, quả nhiên là chung cực thức.
Đây là lần đầu tiên Tử Phong sử dụng “Trảm Nguyệt Tuyệt Thiên Chung Cực Thức”, vốn ban đầu hắn chỉ có ý định muốn thử chiêu, nào ngờ uy lực một kiếm chém ra đến chính hắn cũng phải ngạc nhiên, con mẹ nó một kiếm vừa rồi là do chính ta chém ra ư? Chỉ là ngạc nhiên thì ngạc nhiên, trước mặt hai tỷ muội Triệu gia hắn vẫn phải bảo trì bình tĩnh, thậm chí phải cố tình tỏ ra khí định thần nhàn, chứ thực tế trong lòng hắn cũng kinh ngạc không kém gì hai người kia là bao.
Nhưng Kinh Thiên Nhất Kiếm mạnh thì mạnh thật, nhưng tiêu hao thực sự quá khủng bố, ở trạng thái hiện tại của hắn trong thời gian ngắn cũng chỉ có thể chém ra hai kiếm như vậy là hoàn toàn kiệt lực, nếu muốn thi triển Đoạn Thiên Nhất Kiếm thì……..

Nghĩ đến đây, Tử Phong không khỏi lắc đầu cười cười, muốn dùng Đoạn Thiên Nhất Kiếm cũng được, nhưng phải trả giá, hiện tại hắn vẫn chưa đủ mạnh để thừa nhận lực cắn trả của kiếm thứ hai này mà không gặp phải vấn đề gì cả. Thực ra thì với thực lực của hắn bây giờ, một Nhất Bộ Thiên Tôn không phải là đối thủ vượt quá sức, nếu muốn thì hắn còn mười mấy cách khác nhau để nghiền chết đối phương, chỉ là lúc đó hắn bị lửa giận công tâm, đúng là có ý muốn thử chiêu nhưng ý niệm đó chỉ chiếm chưa đến hai phần, tám phần còn lại đó chính là sự hận thù khắc sâu trong xương tùy của hắn đối với Thái Diễn Thánh Địa, chứ thực sự hắn cũng muốn ẩn giấu thực lực của mình, hiện tại chưa phải lúc thể hiện.
Còn đang suy nghĩ lung tung xem tiếp theo mình cần phải làm gì, Tử Phong bỗng thấy bên cạnh mình có động tĩnh. Hồi thần trở lại, hắn nhận ra Nhiếp Tiểu Thiến lúc này đã ngừng tu luyện, tiểu nha đầu không biết từ lúc nào đã leo lên người hắn, đang dùng một gương mặt đầy tò mò nhìn hắn.
“Có chuyện gì vậy Tiểu Thiến?” Tử Phong ngồi thẳng người dậy, hai tay xốc nách nha đầu đối diện điều chỉnh lại tư thế, để nàng ngồi vào lòng mình.
“Ca ca đang suy nghĩ chuyện gì vậy, muội gọi mấy lần mà không thấy ca phản ứng, hay là ca đang mệt mỏi à?” bị Tử Phong vòng tay ôm lấy, gương mặt nhỏ nhắn của Nhiếp Tiểu Thiến khẽ ửng hồng lên, tuy rằng không phải là lần đầu tiên cơ thể bị đụng chạm, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là một thiếu nữ 15 tuổi, cái gì nên biết thì đã biết, không tránh khỏi có chút xấu hổ.
Tử Phong nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, từ lúc nào hắn lại bất cẩn đến mức như vậy, để cho một người có thể tiếp cận sát người mình mà không phát hiện ra, chẳng lẽ Nhiếp Tiểu Thiến sở hữu năng lực đặc thù có thể tránh khỏi thần thức của hắn? Cơ mà nhìn lại tiểu nha đầu đang ngọ nguậy trong lòng mình, Tử Phong mỉm cười lắc đầu, có lẽ là do tu vi của nàng quá thấp, thấp đến mức ở trong cảm nhận của hắn thì nàng chỉ giống như một con kiến vô hại, hoặc giả là trong thâm tâm của hắn không tồn tại chút đề phòng nào với nàng hết, có lẽ là ý sau.
“Không có chuyện gì đâu, ta chỉ hơi mệt chút thôi, nghỉ ngơi một lát là ổn.” Tử Phong vuốt vuốt mái tóc mềm mượt của Nhiếp Tiểu Thiến, nhẹ nhàng nói.
“Có chuyện gì xảy ra ư? Hơn nữa…..muội ngửi thấy mùi máu…” kể từ khi trải qua biến cố ở ngôi làng của mình cách đây không lâu, bề ngoài tuy rằng tỏ ra mọi thứ vẫn ổn, nhưng Nhiếp Tiểu Thiến vẫn bị sang chấn tâm lý không hề nhẹ, mùi máu tanh bốc lên ngày hôm đó vẫn còn hằn sâu trong tâm trí của nàng, hiện tại nàng chỉ cần để ý một chút là có thể dễ dàng nhận ra mùi máu tanh.
Mặc dù Tử Phong đã dùng thủy chi pháp tắc tẩy rửa sạch sẽ cơ thể mình, nhưng Nhiếp Tiểu Thiến vẫn nhạy cảm phát hiện ra, có lẽ đó là trực giác của nàng, hắn là người khiến nàng cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết, nàng lúc này cực kỳ phụ thuộc vào hắn, vậy nên dù chỉ một chút thay đổi nhỏ thôi cũng khó tránh khỏi sự linh mẫn của nàng.
Nhìn Nhiếp Tiểu Thiến đang lúc lắc cái đầu phản đối việc hắn đang làm rối tóc của mình, bộ dáng giống hệt như một tiểu sủng vật đang tỏ vẻ bất mãn, Tử Phong không khỏi bật cười, miệng hời hợt nói
“Thực sự là không có chuyện gì mà, chỉ là xử lí vài con chó con mèo thôi, để muội phải lo lắng rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.