Chương trước
Chương sau
Một trăm đệ tử Thanh Long phong cùng với mười tên chấp sự, hai vị trưởng lão đó là thập tam trưởng lão Hàn Nhất Nguyên cùng thập thất trưởng lão là Tử Phong di chuyển rất nhanh, dù sao thì mục đích của bọn họ cũng đã rõ ràng, cái bình nguyên đồng không mông quạnh này ngoài có dại ra thì cũng chỉ có đất cùng đá vụn, căn bản không hề có thứ gì để mà thu hoạch hay phải chú ý đến cả, tốt nhất vẫn là di chuyển thật nhanh qua bình nguyên này để tìm đến địa điểm khác.
Cơ mà đại đa số mọi người đều chỉ có tu vi Vương cấp hậu kì, tốc độ di chuyển dù có nhanh đến mấy cũng không thể nào mà vượt qua được đám chấp sự Tôn cấp hay là hai vị trưởng lão được, vậy nên là đội ngũ phải vừa đi vừa nghỉ, tuy rằng có chút lằng nhằng nhưng cũng không thể làm cách nào khác được. Bí cảnh mở ra không hề ngắn, ngắn thì một tháng, dài thì khoảng chừng 40 ngày, khoảng thời gian này vừa đủ để mọi người không quá khẩn trương gấp gáp.
Khái niệm thời gian ở trong bí cảnh có chút đặc thù, lúc bọn họ đi vào bí cảnh thì bên trong đang là buổi đêm, nhưng sau đó thì màn đêm vẫn kéo dài mãi không hề có dấu hiệu trời sáng, sau vài ngày đi đường thì cuối cùng bọn họ cũng tìm ra được quy luật về thời gian ở trong này, đó là ban đêm cùng ban ngày đều dài gấp đôi so với thế giới bên ngoài, “một ngày” căn bản có đến tận 48 tiếng, phân biệt làm hai buổi sáng tối.
Đương nhiên thì đối với võ giả, trời sáng hay tôi cũng không ảnh hưởng đến hoạt động của bọn họ, hơn nữa dù trời có tối thì song nguyệt trên bầu trời cũng thật sự vô cùng sáng, vả lại đây cũng chỉ là một cái bình nguyên trống trơn, không hề có chướng ngại vật hay gì cả. Nói trống trơn thì trống trơn, đó cũng chỉ là cảnh sắc cùng địa hình mà thôi, vào ban đêm thì cả đám người bọn họ cũng gặp không ít yêu thú ra ngoài kiếm ăn, chỉ là thực lực đám yêu thú này cũng không quá cường đại, yếu thì tam giai tứ giai yêu thú, mạnh hơn một chút thì ngũ giai lục giai, không hề có sự xuất hiện của thất giai yêu thú.
Tứ giai yêu thú trở xuống thì căn bản chỉ cần cảm nhận thấy khí thế của cả đám thôi đã sợ té đái, chỉ hận không thể chạy thật nhanh, ngũ giai yêu thú thì trực tiếp biến thành vật thí luyện cho đám đệ tử ngứa chân ngứa tay, lục giai yêu thú thì trực tiếp bị hai vị trưởng lão tát chết, đám chấp sự này căn bản không cần đến cái thứ gọi là lịch lãm rèn luyện, đương nhiên sẽ không phí thời gian xem bọn họ đánh nhau với yêu thú rồi.
Đi liên tục suốt hai ngày hai đêm, cũng tức là bốn ngày ở thế giới bên ngoài, cả đám người cuối cùng cũng đi hết bình nguyên, trước mặt họ là một cánh rừng rậm nguyên sơ khổng lồ. Nói khổng lồ là bởi vì cây cối trong này to lớn một cách quá đáng, vốn dĩ chỉ là những loại cây lấy gỗ thông thường bên ngoài vẫn có thể thấy được nhưng kích cỡ thì lại phải gấp ba bốn lần có dư, đừng nói là cây, đến cả mấy loài cỏ mọc dưới đất cũng có kích cỡ quá khổ, cả khu rừng lộ ra vẻ quỷ dị khó tả.
Cơ mà quỷ dị thì quỷ dị, đã tiến vào bí cảnh thì phải có tinh thần mạo hiểm, nếu chỉ một chút quỷ dị thôi mà đã sợ hãi bỏ chạy thì tốt nhất là về quê làm ruộng đi chứ còn làm võ giả làm gì nữa. Nhưng mà bởi vì đám đệ tử di chuyển quãng đường dài đã thấm mệt nên tất cả quyết định sẽ nghỉ ngơi ở phía bên ngoài bìa rừng, đợi sau vài tiếng trời sáng thì tiến vào, cũng là để quan sát thử xem có gì kì lạ ở trong khu rừng này hay không.
Võ giả cao giai như đám chấp sự hay là Hàn Nhất Nguyên thì không ăn uống trong thời gian dài cũng không sao, riêng Tử Phong thì căn bản không biết đến hai chữ ăn uống viết như thế nào, chỉ là đám đệ tử kia chỉ có tu vi Vương cấp thì hiển nhiên không ăn không được, sau khi quyết định dừng lại nghỉ ngơi liền nhóm lửa, bắt đầu lôi đồ ăn khô từ trong không gian giới chỉ ra chế biến, tuy chỉ là đồ ăn khô nhưng mùi vị cũng không tệ, mọi người cũng biết hoàn cảnh hiện tại không thể đòi hỏi hơn được nên cũng không phàn nàn hay gì cả.
Nhìn Diệp Ngưng Tuyết cắn một miếng bánh khô mà Tử Phong không khỏi nhíu mày, cái thứ bánh khô này hắn cũng đã từng ăn qua, lúc ăn chỉ là hơi khô một chút chứ hương vị không tồi, cũng chỉ có thứ này mới có thể để được lâu, dù sao thì không gian giới chỉ tuy có thể cất giữ đồ nhưng mà không có công năng giống như tủ lạnh, để đồ tươi vào đấy thì chắc chắn sẽ không giữ được lâu. Nhưng mà Diệp Ngưng Tuyết năm nay mới có 16 tuổi, đang ở tuổi ăn tuổi lớn, tuy rằng võ giả ở Huyền Linh đại lục không có cái quan niệm này nhưng mà Tử Phong nguyên cả một kiếp người sống ở Địa Cầu, quan niệm này đã ăn sâu vào trong cốt tủy của mình, hắn nghĩ rằng nên kiếm cho tiểu muội của mình thứ gì đó tốt hơn để ăn.
Cửa hàng hệ thống có bán cả những thứ thức ăn nhanh của kiếp trước như là khoai tây chiên, bánh mì kẹp đại loại như thế, nhưng mà trong mắt hắn lúc này mấy thứ đồ đó căn bản đều là rác rưởi, so sánh với thịt yêu thú thì hoàn toàn không cùng một đằng cấp, hắn mà cho Diệp Ngưng Tuyết ăn mấy thứ đó mới là lạ. Mà ở nơi này nếu muốn kiếm được thịt yêu thú thì chỉ có thể đi săn mà thôi. Cũng không phải những yêu thú bị bọn họ đánh chết mấy ngày qua không thể lấy được thịt, mà căn bản cái đám đó đều là yêu thú có độc, da thịt không phải là thứ có thể ăn được, bằng không thì mọi người cũng không đến mức phải ăn đồ ăn khô như thế này.
“Thập tam trưởng lão, ta nghĩ mình sẽ đi thám thính khu rừng kia một chút.” Tử Phong gọi Hàn Nhất Nguyên qua một chỗ kín, sau đó mới nhỏ giọng nói.
“Không phải nói rằng đợi ngày mai rồi tất cả chúng ta cùng tiến vào hay sao??” Hàn Nhất Nguyên nghi hoặc nói.
“Chẳng phải chúng ta ở lại đây một đêm cũng chỉ bởi vì không biết trước liệu bên trong khu rừng kia có gì nguy hiểm không hay sao? Chi bằng hiện tại trong lúc mọi người đang nghỉ ngơi, ta tiến vào bên trong thám thính một chút, nếu có nguy hiểm gì thì một mình ta cũng có thể chạy được, tránh cho ngày mai đám đệ tử kia tiến vào lại chẳng may bỏ mạng vô ích.” Tử Phong cười nói.
Hàn Nhất Nguyên nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu nói: “Cũng được, ta nghe nói trước kia ngài cũng từng thuộc về chấp pháp đoàn, hẳn là những việc thám thính như thế này cũng chỉ là xe nhẹ đường quen, với cả dùng thực lực của ngài thì cũng không có gì nguy hiểm, ta sẽ ở lại đây bảo hộ cho mọi người, ngài đi nhanh về nhanh, nếu có vấn đề gì hãy sử dụng Truyền Tấn Phù.”
Tử Phong thấy Hàn Nhất Nguyên đồng ý thì cũng không nói nhiều, cả người hơi động một cái liền hóa thành một cái bóng mờ tiến vào trong cánh rừng kì lạ. Vừa mới đặt chân vào trong rừng, Tử Phong không khỏi cảm thấy không khí dường như thay đổi 180 độ, vừa mới ở bên ngoài khô nóng mà lúc tiến vào đây đã chuyển sang trạng thái ẩm ướt, giống như là hai thế giới cách biệt với nhau vậy.
Sau khi đã tiến vào một đoạn thật sâu, Tử Phong quan sát xung quanh một hồi lâu nhưng vẫn không tìm ra thứ gì khả nghi, hắn liền trực tiếp sử dụng toàn bộ mấy kĩ năng phân tích của mình. Với trình độ hiện tại của hắn, việc sử dụng Chân dạng trong thời gian dài cũng không còn áp lực như xưa nữa, chỉ là khi sử dụng thứ này với hai kĩ năng phân tích của mình thì tầm nhìn của hắn bị biến đối quả lớn nên bình thường hắn không muốn sử dụng đến mà thôi.
Tầm nhìn của Tử Phong biến đổi, cuối cùng hắn cũng đã hiểu tại sao khu rừng này lại có vẻ quỷ dị đến thế rồi. Linh khí vốn không hề có thuộc tính, không có màu sắc đặc trưng như linh lực mà chỉ có một màu xám tro ảm đạm, nhưng lúc này trong mắt hắn, toàn bộ khu rừng được bao phủ trong linh khí màu xanh lục vô cùng nồng đậm, gần như khó có thể thấy được màu xám tro ban đầu. Linh khí thiên địa có màu sắc ngoài màu xám tro ra thì chỉ có thể có một kết luận, đó là có một vật gì đó đang không ngừng tạo ra mộc tinh hoa tinh thuần nhất khiến cho linh khí phụ cận cũng bị đồng hóa thành cái dạng này.
Một vật tạo ra mộc tinh hoa khủng bố tới mức có thể gián tiếp biến cả khu rừng thành cái dạng này, nếu không phải thiên tài địa bảo thì căn bản Tử Phong không tin, nhớ tới Diệu Yên là người có song linh căn Mộc – Thủy, nếu là thiên tài địa bảo mộc hệ thì rất có thể sẽ có ích cho nàng, Tử Phong liền nóng lòng muốn xem thử xem vật đó là gì.
Có được Chân dạng – Thiên Ma Nhãn làm hoa tiêu, Tử Phong ở trong trạng thái không cố tình giải trừ Ngụy Trang cùng Liễm Tức liền dần dần hòa tan vào không gian xung quanh, đó cũng là khả năng mới của hai kĩ năng này sau khi nâng cấp, chỉ cần hắn không cố tình hiện thân thì bản thân hắn sẽ luôn tự động tiến vào trạng thái ẩn hình, hắn men theo dấu vết linh khí, bắt đầu tiến sâu hơn vào bên trong rừng.
Càng tiến sau vào bên trong, thực vật xung quanh lại càng trở nên to lớn một cách bất thường, linh khí mang theo mộc tinh hoa lại càng trở nên nồng đậm hơn rất nhiều, ngược lại khí tức của yêu thú lại không hề có, giống như ngoài thực vật thì cũng chỉ có thực vật mà thôi vậy.
Cũng không cảm nhận thấy nguy hiểm, Tử Phong liền đẩy nhanh tốc độ, thân ảnh hòa tan vào không gian loại trừ bất kể động tĩnh, thoăn thoắt mà lướt đi trong khu rừng âm u. Đang lao như tên bắn, Tử Phong đột ngột dừng lại, ánh mắt hắn không khỏi trợn tròn lên.
Chỉ thấy trước mặt hắn là một gốc cây cổ thụ khổng lồ, thân cây thì đã bị gãy đổ sang một bên, trực tiếp để hở một khoảng không rộng lớn, ánh trăng lọt vào từ tán lá phía trên chiếu xuống vừa vặn vào chính giữa gốc cây, ở chỗ đó lúc này đang có một ngọn cây nhỏ chỉ cao chưa tới 30cm, thân cây chỉ to hơn chiếc đũa một chút, thưa thớt chưa tới chục chiếc lá, trông bình thường tới cực điểm.
Nhưng mà ở giữa khu rừng kì lạ nơi mà một ngọn cỏ dại cũng mọc cao hơn cả mét, một thân cây bình thường nhỏ bé như này lại lộ ra một vẻ “bất thường”. Tử Phong tuy không có quá nhiều kiến thức về kì hoa dị thảo, nhưng Chân dạng – Phân Tích Nhãn cũng không phải để đấy cho vui, hắn rất nhanh liền nhận ra lai lịch của ngọn cây này.
- Thiên Địa Thánh Thụ: Thần vật được sinh ra bởi máu của thần linh, mang trong mình mộc tinh hoa cường đại không thứ gì có thể sánh bằng, nơi nào có Thánh Thụ mọc lên thì nơi đó sẽ là nơi tuyệt hảo để các loài thực vật hay linh thảo phát triển.
- Thánh Thụ trưởng thành có thể đơm hoa kết trái, tạo ra Thiên Địa Thánh Quả, võ giả bất kể thuộc tính phục dụng Thiên Địa Thánh Quả có thể đạt được lợi ích cực kì to lớn, tu vi tăng mạnh, sinh cơ được bổ sung, loại trừ bệnh tật cùng độc tố, tằng cường cảm ngộ đối với pháp tắc thiên địa. Mỗi một Thiên Địa Thánh Quả có thể được xếp ngang hàng với đan dược thập nhất phẩm, tức tương đương Thần đan.
- Thánh Thụ hấp thu máu huyết của thần linh rơi xuống mà lớn lên, sau khi hấp thu hết máu huyết thì cần đến đại lượng máu thịt của Tinh Thần cảnh yêu thú hoặc là máu của những chủng tộc có huyết mạch cao quý để tiếp tục sinh tồn, bằng không sẽ ngay lập tức khô héo mà chết. Thiên Địa Thánh Thụ trước mắt vẫn còn cách một đoạn mới trưởng thành nhưng thần huyết đã có dấu hiệu cạn kiệt, chắc chắn Thánh Thụ này sẽ nhanh chóng chết đi.
Chân dạng – Phân Tích Nhãn hiện giờ có thể phân tích sự vật vô cùng chi tiết, thậm chí đến cả trạng thái bên trong của một vài thứ cũng có thể nhìn thấy, cơ mà biết được những thông tin này, Tử Phong không khỏi quýnh lên. Bản thân Thiên Địa Thánh Thụ tối đa cũng chỉ là một dạng “phân bón” đặc biệt giúp thực vật hay linh thảo sinh trưởng mạnh mẽ chứ không có công dụng gì nhiều, chỉ có Thiên Địa Thánh Quả có thể so sánh với Thần đan mới là thứ đáng giá.
Bây giờ luyện dược sư cao cấp nhất đại lục cũng chỉ là một Thất giai Đan Thánh, nếu ném bừa một viên bát phẩm đan dược ra ngoài giang hồ đã có thể khiến người ta tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu, thử hỏi một viên Thần đan có giá trị liên thành đến mức nào cơ chứ. Cái đáng chết đó là Thiên Địa Thánh Thụ trước mắt rất nhanh thôi sẽ chết mà không kịp ra quả bởi vì thần huyết đã sắp hết.
Tử Phong căn bản là không thèm quan tâm tới lí do tại sao lại có máu của thần linh rơi xuống cái nơi khỉ ho cò gáy này, cái hắn quan tâm bây giờ đó là làm cách nào để cái khúc củi này tiếp tục sống. Theo thông tin mà hắn có được thì muốn Thiên Địa Thánh Thụ không chết ngoài thần huyết ra thì chỉ có máu thịt của yêu thú Tinh Thần cảnh hoặc là máu của chủng tộc cao quý.
Tinh Thần cảnh yêu thú là cái quỷ gì thì Tử Phong hắn mù tịt, đến cả Tinh Thần cảnh có nghĩa là gì hắn còn chẳng biết nữa là đi tìm máu thịt Tinh Thần cảnh yêu thú về làm phân bón cho khúc cây này, nếu mà như thế thì cũng chỉ còn cách đó là cung cấp thần huyết hoặc máu của chủng tộc cao quý. Thần huyết thì căn bản là không thể tìm được, có trời mới biết được liệu có giọt nào khác rơi xuống Huyền Linh đại lục hay không, mà có rơi thì cũng chẳng ai biết ở chỗ nào, Tử Phong thì không có bản lĩnh để đi tìm một tên thần linh rồi cắt tiết được, hắn cũng không thể bảo cái tên Chúa Tể Hư Không kia “hiến máu nhân đạo” được, một tồn tại khủng bố đến chỉ một cái tên thôi cũng có thể khiến thế giới muốn sụp đổ, Tử Phong không dám tưởng tượng một giọt máu của y xuất hiện ở trên thế giới này thì sẽ ra sao nữa.
Cách cuối cùng đó là máu của chủng tộc cao quý, nhưng mà đi đâu để kiếm bây giờ. Còn đang suy nghĩ thì trong đầu Tử Phong chợt lóe lên tinh quang: “Thiên Ma Hoàng ư??”
Xác định xung quanh không hề có dấu hiệu của yêu thú, Tử Phong liền hiện thân, giơ một cánh tay vào gốc Thiên Địa Thánh Thụ, ngón tay bên kia vạch một cái liền trực tiếp cắt đứt cổ tay, máu đen từ cánh tay của hắn phun ra ngoài thành dòng, vừa mới rơi xuống gốc cây lớn mà Thiên Địa Thánh Thụ đang mọc ở trên liền phát ra mấy tiếng xèo xèo mà ăn mòn mặt gỗ ngay lập tức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.