Chương trước
Chương sau
Diệp Ngưng Tuyết từ bên trong Cửu Huyền Thiên Linh Tháp đi ra ngoài, nàng ở trong đó bế quan đã mấy tháng nay rồi, đến bây giờ mới có cơ hội để đi ra bên ngoài. Phải nói qua một chút về Cửu Huyền Thiên Linh Tháp, đây là một trong những thánh địa tu luyện của Lăng Hư Cung, tòa tháp chọc trời này được xây dựng ở nơi có linh khí thiên địa cường đại nhất, bên trong tháp có vô số căn phòng tu luyện khác nhau, mỗi một phòng đều có tụ linh trận có tác dụng thu thập linh khí thiên địa, tùy vào cấp bậc của phòng mà sẽ có tụ linh trận mạnh hay yếu, võ giả tu luyện ở trong Cửu Huyền Thiên Linh Tháp sẽ có được lợi ích vô cùng.
Để được phép tiến vào Cửu Huyền Thiên Linh Tháp, điều kiện tất yếu đó là ngươi phải là đệ tử nội môn của Lăng Hư Cung có tu vi Vương cấp trở lên, thứ hai đó là ngươi phải có được thực lực hơn người để có thể có được bài danh tiến vào trong tháp. Đương nhiên điều kiện thứ hai có thể được bỏ qua nếu như ngươi là đệ tử chân truyền của một vị trưởng lão nào đó, dù sao thì quyền lực vẫn nắm trong tay các vị trưởng lão, đám đệ tử chân truyền vẫn luôn có thiên phú hơn hẳn so với đệ tử nội môn thông thường, có được quyền ưu tiên tiến vào tháp thì cũng không có gì ngạc nhiên.
Cửu Huyền Thiên Linh Tháp chỉ có đúng một ngàn căn phòng, tương ứng với một ngàn danh ngạch, so với con số đệ tử nội môn đến vài vạn của Lăng Hư Cung thì phải nói là quá ít, mục đích chính là để đám đệ tử có thể cạnh tranh nhau, từ đó tìm ra được những người tài giỏi để tông môn có thể toàn lực bồi dưỡng, cũng như là rèn luyện kinh nghiệm chiến đấu cho các “bông hoa trong nhà kính” này, bởi vì muốn có được bài danh thì phải trực tiếp khiêu chiến với người đang sở hữu bài danh đó, thua thì không được khiêu chiến trong một tháng, thắng thì trực tiếp nhận được bài danh.
Như đã nói ở trên, bài danh chỉ là dùng để đối phó với những đệ tử nội môn thông thường, còn những đệ tử chân truyền, bản thân bọn họ đều có một bài danh miễn phí trong người rồi, chỉ quan trọng đó là sư phụ bọn họ, đúng hơn là các vị trưởng lão có cho phép tiến vào tháp tu luyện hay không mà thôi. Số lượng đệ tử chân truyền của mỗi vị trưởng lão không hề có giới hạn, nên là Cửu Huyền Thiên Linh Tháp cũng có luật lệ riêng, mỗi vị trưởng lão chỉ có thể cho một đệ tử chân truyền tiến vào tháp, không được nhiều hơn, bù lại thì tùy vào địa vị của vị trưởng lão đó mà sẽ quyết định bài danh của đệ tử chân truyền trong tháp.
Lâm Tử Hàm có tu vi Thánh Giả cao giai đỉnh phong, gần như chỉ thiếu một bước nữa là có thể đạt tới cấp bậc Thánh Hoàng, hơn nữa bản thân nàng lại là một trong năm vị trưởng lão của Chấp pháp đoàn, địa vị có thể nói là vô cùng cao cả, chỉ hơi chút đứng dưới so với những vị trưởng lão có thực lực Thánh Hoàng mà thôi, nhưng nếu so với những vị trưởng lão nội môn khác thì không cùng một cấp bậc. Thánh Hoàng cường giả kể cả với một con quái vật lớn như Lăng Hư Cung cũng không phải là quá nhiều, nếu không muốn nói là rất ít, tính tổng số lượng Thánh Hoàng của cả bốn sơn phong thì cũng chỉ có 13 người, trong đó có 6 người thuộc Thanh Long phong, 3 người thuộc Huyền Vũ phong, riêng Bạch Hổ phong cùng Chu Tước phong thì chỉ có 2 người, số lượng so với các vị Tôn giả còn ít hơn.
Đương nhiên đấy chỉ là số lượng Thánh Hoàng của bốn sơn phong chính thức, đúng hơn là số lượng Thánh Hoàng của những người mang chức vị “trưởng lão”, ngoài ra toàn bộ thái thượng trưởng lão của Lăng Hư Cung tất cả đều là Thánh Hoàng cường giả, điểm khác biệt duy nhất đó là tuổi đời của những thái thượng trưởng lão đều lớn hơn trưởng lão thông thường rất nhiều, bọn họ đều là những người đã hết cơ hội để đột phá Thánh Tôn, trở thành thái thượng trưởng lão trợ giúp điều hành Lăng Hư Cung.
Lấy địa vị của Lâm Tử Hàm, lẽ đương nhiên là nàng có được một danh ngạch tiến vào Cửu Huyền Thiên Linh Tháp, hơn nữa nàng cho đến giờ cũng chỉ có một đồ đệ đó là Diệp Ngưng Tuyết, cái danh ngạch miễn phí này hiển nhiên là rơi lên đầu tiểu Ngưng Tuyết rồi. Chỉ là vấn đề ở chỗ, Diệp Ngưng Tuyết chưa đủ điều kiện để tiến vào tháp. Yêu cầu tối thiểu để tiến vào tháp là tu vi phải đạt tới Vương cấp, Diệp Ngưng Tuyết khi được Tử Phong tìm thấy chỉ là một Sĩ cấp cửu phẩm nhỏ nhoi, thiên phú thì cũng miễn cưỡng thuộc hàng đệ tử nội môn thông thường, nhưng còn xa mới bằng được đệ tử hạch tâm hay là đệ tử chân truyền, thời gian vừa qua tuy được Lâm Tử Hàm đặc biệt chiếu cố nhưng tu luyện không phải ngày một ngày hai, nàng không thể nào mà đạt tới Vương cấp trong thời gian ngắn như vậy được.
Chỉ là cái gì thì cũng có ngoại lệ của nó, Lâm Tử Hàm trực tiếp lấy thân phận trưởng lão Cháp pháp đoàn của mình ra, vô cùng cứng rắn nhét Diệp Ngưng Tuyết vào trong tháp khi nàng mới chỉ là Tướng cấp nhị phẩm, bất kì ai dám mở mồm ra phản đối liền bị nàng “hỏi thăm” một cách vô cùng ân cần đến mức không ai dám lên tiếng nữa.
"Nhìn kìa, có phải nó đấy không??"
"Đúng rồi, là cái đứa phế vật dựa hơi trưởng lão mới được cho vào Cửu Huyền Thiên Linh Tháp đấy."
"Hừ, ở trong tháp 3 tháng trời mà chỉ từ Tướng cấp nhị phẩm đột phá lên ngũ phẩm, đúng là rác rưởi, không hiểu vị trưởng lão đó nghĩ gì mà lại ưu ái cô ta đến như vậy nữa."
"Suỵt, nói nhỏ thôi, cô ta là đệ tử chân truyền của trưởng lão Chấp pháp đoàn đấy, nói năng không cẩn thận lời truyền đến tai vị đó thì một tên đệ tử hạch tâm như ngươi không chịu nổi lửa giận đâu."
"Sợ cái gì, chẳng lẽ bây giờ đến nói vài câu cũng không được hả, từ lúc nào Lăng Hư Cung lại cấm cả đệ tử trong tông không được phép lên tiếng thế."
Tiếng xì xào bàn tán to nhỏ vang lên không ngừng, tất cả những đệ tử ở xung quanh Cửu Huyền Thiên Linh Tháp đều dùng một ánh mắt khinh thường mà nhìn vào Diệp Ngưng Tuyết khiến nàng không khỏi cắn chặt răng. Tuy chỉ có tu vi Tướng cấp ngũ phẩm, nhưng giác quan của võ giả vẫn hơn hẳn thường nhân, những lời xì xào ác ý xung quanh nàng vẫn nghe rõ từng câu một, trong lòng dù hận nhưng lại không thể làm được gì.
Diệp Ngưng Tuyết biết rất rõ thiên phú của mình ra làm sao, đặt ở thế tục thì còn có thể gọi là thiên tài, nhưng ở trong cái nơi đầy rẫy cái thứ được gọi là "thiên tài" này thì thực sự không đáng một xu, tóm bừa một tên đệ tử nội môn nào cũng có thiên phú hơn nàng, những lời nói của đám đệ tử kia tuy khó nghe nhưng lại là sự thật. Sư phụ của nàng là Lâm Tử Hàm cũng đối xử với nàng vô cùng tốt, nếu không muốn nói là ưu ái tận trời, chỉ là nàng biết rằng lí do mà nàng được ưu ái như vậy cũng là nhờ đại ca Tử Phong của mình đã gia nhập Lăng Hư Cung.
"Không biết đại ca đã phải làm những gì cho sư phụ để đổi lấy sự ưu đãi như vậy cho mình nhỉ." đó là những gì mà Diệp Ngưng Tuyết nghĩ bấy lâu nay. Tử Phong thường xuyên không ở nhà, mỗi lần đi ra ngoài là lại một lần thập tử nhất sinh, điều này nàng biết rõ chứ, nhưng mà ở cấp bậc của hắn, nàng dù muốn cũng không giúp được gì cả mà chỉ làm vướng bận thêm mà thôi.
Bởi vì vậy cho nên Diệp Ngưng Tuyết mới bỏ ngoài tai những lời nói khó nghe kia, chỉ tập trung vào việc tu luyện của bản thân, nếu đã không thể giúp gì cho đại ca của nàng thì cũng không thể trở thành vật cản ngáng đường được, đó là mục tiêu của nàng. Chỉ là dù gì nàng cũng mới có 16 tuổi, cái tuổi mà tâm sinh lí đều vô cùng nhạy cảm, tuy quyết định bỏ ngoài tai những lời gièm pha kia nhưng trong thâm tâm của nàng vẫn không tránh khỏi có chút ủy khuất.
Hít thật sâu một hơi, Diệp Ngưng Tuyết lắc lắc đầu, cố gắng không nghĩ linh tinh nữa, bế quan cũng đã khá lâu rồi, nàng thật sự muốn trở về nhà nghỉ ngơi một thời gian.
"Bịch!!" vừa mới cất bước, đằng sau lưng của nàng vang lên một tiếng trầm đục, một luồng lực lượng không rõ nện vào lưng khiến Diệp Ngưng Tuyết ngã ra đất. Khẽ nén đau đớn, nàng cố gắng để không phát ra tiếng rên rỉ nào, cứ như vậy mà đứng dậy sau đó lủi thủi đi ra ngoài.
"Tiện nhân như ngươi mà cũng xứng đi bằng hai chân để rời khỏi đây hay sao?? Quỳ xuống, bò cho ta." một tiếng nữ nhân lanh lảnh vang lên, sau đó là một thân ảnh xuất hiện trước mặt Diệp Ngưng Tuyết, vung tay lên liền tát một cái vào mặt khiến nàng loạng choạng ngã ngồi ra đằng sau.
Diệp Ngưng Tuyết ôm má, khẽ giương đôi mắt của mình lên nhìn đối phương, chỉ thấy trước mặt nàng là một đám nữ nhân, trên người mặc trang phục đệ tử hạch tâm của Chu Tước phong, lúc này đang dùng một ánh mắt khinh thường cực độ mà nhìn mình.
"Ta với các người không thù không oán, tại sao lại cứ năm lần bảy lượt tìm đến ta để gây chuyện vậy?" Diệp Ngưng Tuyết cắn răng nói.
"Gây chuyện?? Ngươi đã tự đề cao bản thân mình quá rồi, ta đây chỉ là đang giáo huấn rác rưởi, ngươi còn chưa đủ phân lượng để có thể khiến ta muốn gây chuyện." nữ nhân vừa ra tay đánh Diệp Ngưng Tuyết cười lạnh nói.
Đám đệ tử xung quanh nhìn thấy có trò hay diễn ra liền dùng một ánh mắt xem kịch hay mà quan sát, trong lòng không khỏi một trận hả hê, dù được trưởng lão ưu ái thì sao hả, phế vật thì cũng vẫn là phế vật mà thôi, đến cả bị đánh mà cũng không có năng lực hoàn thủ.
Diệp Ngưng Tuyết không nói gì mà chỉ chậm rãi đứng dậy, cơ mà vừa mới đứng lên, một cái bóng mờ lướt qua người nàng, hai chân nàng liền ăn đủ hai cước, cả người lại khụy xuống đất một lần nữa.
"Chưa nghe rõ những gì ta nói hay sao, hai cho ngươi dùng hai chân để đi ra ngoài, quỳ xuống rồi bò ra ngoài đi." nữ tử vừa nãy tát Diệp Ngưng Tuyết cũng là người mới ra cước, vô cùng khinh miệt nói.
"Đủ rồi đấy Mạc Tâm Nghiên sư muội, đừng có quá đà, nàng ta dù sao cũng là đệ tử chân truyền, ra tay đánh người như thế này..." một nam đệ tử đột nhiên xuất hiện bên cạnh nữ đệ tử có tên là Mạc Tâm Nghiên kia, nhíu mày nói.
"Long sư huynh nói gì vậy, ta đâu có làm gì cô ta, là cô ta tự cảm thấy hổ thẹn sau đó quỳ xuống đất chứ, ở đây làm gì có ai nhìn thấy ta ra đòn đúng chứ." Mạc Tâm Nghiên cắt lời nói.
Xung quanh vang lên mấy tiếng hô ứng, đại loại là đúng như Mạc Tâm Nghiên nói, chẳng ai nhìn thấy cô ta ra đòn lúc nào cả, tâm lí bài xích Diệp Ngưng Tuyết đến cực điểm. Xung quanh Cửu Huyền Thiên Linh Tháp không phải là không có chấp sự, nhưng mấy tên chấp sự này nhìn thấy một màn trước mặt không ngờ lại trực tiếp làm ngơ, bộ dạng giống như chuyện gì cũng không liên quan tới ta, xem ra những chuyện như thế này đã diễn ra không ít.
Nam đệ tử họ Long kia còn đang mở miệng nói chuyện, Mạc Tâm Nghiên đã nghiêm mặt nói: "Long sư huynh, bình thường ta có làm gì tiện nhân này cũng chẳng ai nói gì, nay tự nhiên huynh lại nhảy ra ngăn cản, chẳng lẽ huynh có ý gì với cô ta sao??"
Nam đệ tử họ Long nghe vậy liền cứng họng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Ngưng Tuyết định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, chỉ thở dài một cái rồi quay mặt đi. Nhìn thấy hắn ta đã chịu thua mình, Mạc Tâm Nghiên phá lên cười thích thú: "Đúng rồi, sư huynh hẳn là không có ý đó nhỉ, yên tâm, muội chỉ muốn cho tiện nhân này biết nơi cô ta thuộc về chính là cái hố rác mà thôi, không có gì to tát đâu. Nào, còn chờ gì nữa, muốn tự bò ra ngoài hay là để ta lột hết quần áo trên người ngươi ra rồi dắt ra ngoài như dắt chó??"
Diệp Ngưng Tuyết cắn chặt răng, hai bàn tay nắm chặt vào nhau đến mức bật máu, Mạc Tâm Nghiên cũng là một đệ tử chân truyền của Chu Tước phong, nhưng không như nàng, ả ta có thiên phú vô cùng tốt, năm nay mới hơn 19 tuổi mà đã đạt tới Vương cấp cửu phẩm đại viên mãn, nghe nói là đã đặt được một chân tiến vào Bán Tôn, chẳng mấy chốc mà trở thành Tôn cấp đích thực. Còn cái tên Long sư huynh kia tên thật là Long Vũ, cũng là một đệ tử chân truyền nhưng thuộc về Thanh Long phong, tu vi Bán Tôn, là một trong những đệ tử chân truyền có tiềm năng bước vào Tôn cấp lớn nhất trong hàng ngũ đệ tử đồng lứa.
Nghe nói Long Vũ trời sinh tính tình ôn hòa, lại được thêm một khuôn mặt anh tuấn cực điểm, hành sự thì vô cùng nhã nhặn, gần như chẳng có chút tiếng xấu nào trong tông môn cả, xứng đáng là tình nhân trong mộng của vô số nữ đệ tử. Chỉ là tất cả nữ đệ tử cũng chỉ dám thầm thương trộm nhớ Long Vũ chứ không giám công khai theo đuổi, là bởi vì có một nữ nhân chua ngoa đanh đá đến cực điểm tên là Mạc Tâm Nghiên đang theo đuổi Long Vũ, nghe nói là sư phụ hai bên đã sắp xếp hôn phối cho bọn họ rồi, chỉ là thực hư chưa rõ ràng.
Thật sự thì Diệp Ngưng Tuyết là một nữ hài tử quật cường, tuổi đời của nàng còn non nớt nhưng đã trải qua rất nhiều thăng trầm, từ việc gia tộc chỉ trong một đêm bị diệt sạch, rồi đến việc bản thân suýt chút nữa trở thành đỉnh lô nhưng nàng vẫn giữ được một tinh thần bất khuất, có thể thấy được nàng là một con người mạnh mẽ.
Nhưng mà mạnh mẽ thì sao, nàng chung quy vẫn chỉ là một nữ hài tử, có thể đi tới được ngày hôm nay toàn bộ đều nhờ vào công lao của Tử Phong, nàng bế quan ở trong Cửu Huyền Thiên Linh Tháp thời gian dài nên không biết rằng Tử Phong đã trở thành thập thất trưởng lão Thanh Long phong cao cao tại thượng, nàng lúc này vẫn nghĩ rằng hắn chỉ là một tên Phán Quan nho nhỏ của Chấp pháp đoàn, không hề có đủ lực để đấu lại một trưởng lão, nàng thật sự không muốn gây thêm rắc rối nào cho hắn nữa.
Đúng lúc Diệp Ngưng Tuyết dường như đã làm ra quyết định, hai tay vừa mới vươn ra định chống xuống đất, một luồng uy áp khủng khiếp giống như thiên băng địa liệt ập xuống đầu tất cả mọi người, kèm theo đó là một tiếng rít mang theo sát khí lạnh lẽo tới thấu xương
"Để ta xem ai chán sống muốn muội muội của ta phải quỳ gối!!!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.