Chương trước
Chương sau
“Thật là hân hạnh đón chào hai vị sứ giả đến từ Lăng Hư Cung, nhà tiểu nhân không có thứ gì trân quý để tiếp khách cả, kính mong các vị lượng thứ dùng tạm tách trà.”
Lên tiếng là một trung niên nhân mặc áo hoa, một thân tướng ngũ đoản, chỉ cao tầm 1.6m, chân tay ngắn ngủn, cái bụng phệ lồi hẳn lên như có chửa, trông không ra làm sao cả, chỉ được mỗi một cái không quá khó nhìn đó là khuôn mặt cười nham nhở chất phác hiền lành. Trung niên nhân này, chính là thành chủ Quỷ Vũ thành, đúng vậy, không có nhầm đâu, hắn chính là thành chủ của cái thành trì rách nát này.
Tử Phong bưng một chét trà lên, hơi hé mở mặt nạ, dùng chút linh lực cuốn lây nước trà bỏ vào miệng, dù rằng bản thân hắn hiện tại cũng không rõ bản thân mình có còn được tính là sinh vật sống hay không nữa, nhu cầu ăn uống là hoàn toàn không có, cơ mà không ăn không uống gì thì cũng có phần hơi quá, hắn lâu lắm rồi cũng không có uống trà, nên một phần vì đáp lễ, một phần vì trong lòng muốn uống nên mới uống một chút trà.
Trà vừa vào miệng, cái vị chát chát đọng trên đầu lưỡi khiến Tử Phong có chút thoải mái, chậc, cái mùi vị này đã lâu lắm rồi hắn không được thưởng thức, hơn nữa tên thành chủ này cũng khá là có thành ý, đây không phải là loại trà rẻ tiền mà đích thị là trà quý, chắc là chỉ dùng để đón tiếp khách nhân quan trọng. Cũng không phải mình hắn cảm thấy vậy, mọi người nhấp một ngụm trà ai ai cũng khen không dứt miệng, chắc chắn là trà ngon.
“Được rồi, không cần phải khách sáo, bọn ta đến đây là vì việc công, không có thời gian để nói lời thừa thãi đâu.” Lâm Tử Hàm cười nói.
Tuy nói là Tử Phong sẽ là người dẫn đội lần này, nhưng bản thân hắn biết rằng nếu bảo hắn đánh nhau thì còn được, chứ còn bảo hắn làm mấy việc động não như thế này thì hắn làm không nổi, cũng may là Lâm Tử Hàm cũng đã biết tính của hắn, nên là nàng liền đứng vào vai trò như là quân sư, còn việc đánh đấm động tay động chân thì để Tử Phong làm.
Nếu là với người khác thì đây là biểu hiện của sự không tín nhiệm trắng trợn, dù gì thì trưởng lão như Lâm Tử Hàm đi theo cũng chỉ là để đề phòng cao thủ, đáng lẽ ra không được can thiệp vào quyết định của Tử Phong, nhưng mà ai bảo hai người “kiếp trước” đã quá quen thuộc nhau rồi, nàng có làm gì thì Tử Phong cũng mặc kệ, hắn càng nhàn hạ a.
“Xin hỏi là các vị sứ giả nay tới đây là có việc gì a?” Thành chủ đại nhân sau khi đích thân châm trà cho mọi người, lúc này mới ngồi xuống ghế của mình, cung kính nói.
“Cũng không có gì nhiều, Quỷ Vũ thành của ngươi ở ngay gần Thanh Linh quốc, hơn nữa giao thương hai nơi cũng khá là thông thuận, ta chỉ muốn hỏi ngươi một vài điều về Thanh Linh quốc thôi.” Tử Phong trầm giọng nói.
“Ồ ra là thế, nếu vậy thì xin vị đại nhân này cứ hỏi, nếu ta biết cái gì thì tuyệt nhiên sẽ không giấu giếm.” Thành chủ hơi ngạc nhiên một chút, sau đó nhanh chóng nói ra.
“Gần đây ngươi có thấy tình hình chung của Thanh Linh Quốc có gì khác thường không??” Mặc dù biết câu hỏi này là hỏi thừa, nhưng Tử Phong vẫn phải hỏi, dù sao thì tuy hoạt động bí mật, nhưng chẳng phải Âm Dương Thánh Giáo cũng đã để lộ dấu vết hay sao, cứ hỏi đi cho chắc, nhỡ đâu lại có manh mối.
Thành chủ nghe vậy liền suy tư một chút, sau đó mới nói: “Thực ra thì việc này ngài nên hỏi thương nhân ra vào thành hơn là ta a, dù sao bọn họ mới là người trực tiếp ra vào Thanh Linh quốc, nếu ở đó có gì khác thường thì bọn họ sẽ là người biết đầu tiên, để ta cho người đi gọi mấy tên thương nhân đó tới đây.” Dứt lời, không đợi bọn Tử Phong có ý kiến gì, tên thành chủ đã cho gọi một tên hạ nhân, thì thầm to nhỏ gì đó rồi đuổi đi, không lâu sau liền có hai người một nam một nữ được dẫn tới.
“Thành chủ đại nhân, đây là sao, ngài nói rằng muốn gặp riêng chúng tôi mà.” Người đàn ông được đưa tới có chút khiếp đảm trước khí thế của những Ám Vệ xung quanh, rụt rè nói.
“Đừng lo lắng, bọn họ là những sứ giả tới từ siêu cấp tông môn Lăng Hư Cung, ta cho gọi hai người bọn ngươi tới đây là vì các vị sứ giả có vài thứ cần hỏi thôi.” Thành chủ khẽ hắng giọng một cái, sau đó mới quay sang nói với Lâm Tử Hàm và Tử Phong: “Hai vị đại nhân, hai thương nhân này là hai người giàu có nhất cũng như nắm giữ thương đội lớn nhất thường xuyên lui tới Thanh Linh quốc, nếu hai vị có gì cần hỏi thì cứ hỏi bọn họ.”
“Được rồi, ngươi làm tốt lắm, việc còn lại cứ để tự ta lo.” Lâm Tử Hàm gật đầu một cái, sau đó quay ra nhìn thẳng vào hai tên thương nhân trước mắt.
Nam thương nhân cảm thấy mình đang bị nhìn, thu hết lòng can đảm ngẩng đầu lên, chỉ để nhìn thấy khuôn mặt thiên kiều bá mị của Lâm Tử Hàm đến ngây cả người, thiếu chút nữa là chảy nước dãi ra sàn nhà nếu như nữ thương nhân ở bên cạnh không gõ vào đầu hắn một cái, sau đó cung kinh chắp tay nói.
“Thì ra là sứ giả đến từ Lăng Hư Cung, nghe danh đã lâu nhưng chưa từng gặp mặt, xin hãy nhận từ kẻ hèn này một lời chào thành kính nhất.”
Nam thương nhân bị vỗ lúc này mới tỉnh lại, cũng vội vàng chắp tay chào, hàm ý cung kính không cần nói cũng biết.
“Không cần phải đa lễ, ta nghe nói hai người bọn ngươi thương xuyên ra vào Thanh Linh quốc đúng không?” Lâm Tử Hàm khoát tay nói.
“Dạ phải, bọn tiểu nhân là thương lái hay giao dịch với Thanh Linh quốc, thường xuyên ra vào nơi đó là chuyện đương nhiên.”
“Vậy ta nói thẳng luôn, gần đây bọn ngươi có thấy gì khác thường ở Thanh Linh quốc hay không??”
Hai tên thương nhân quay sang nhìn nhau, sau đó mới cung kính trả lời:
“Về cơ bản thì cũng chẳng có gì khác lạ, chỉ là dạo gần đây rộ lên tin đồn về mọt giáo phái thần bí đang muốn chiêu mộ thêm người, hình như là cái gì Âm…”
“Âm Dương Thánh Giáo??” Tử Phong cau mày nói.
“Đúng vậy, là Âm Dương Thánh Giáo, bọn tiểu nhân cũng không biết đây là cái giáo phái gì, nhưng mà có mấy người trong thương đội của chúng tôi đã bị dụ dỗ sau đó gia nhập giáo phái này, nói cái gì đó mà hưởng thụ cực lạc nhân gian, thật sự là đến chính ta cũng muốn thử gia nhập vào đó một lần.” Nam thương nhân mơ màng nói.
“Tốt nhất là ngươi đừng có vọng tưởng, ta nghe nói là cái giáo phái đó chuyên lừa gạt người, những ai tin theo lời chiêu mộ của bọn chúng chỉ vào mà không có ra, chẳng ai nhìn thấy bóng dáng người đó một lần nào nữa, chỉ nghe thôi cũng đã thấy mùi không ổn rồi, đừng có ở đấy mà mơ hão.” Nữ thương nhân ở bên cạnh bĩu môi nói.
Nghe hai tên thương nhân cãi nhau, Tử Phong cùng Lâm Tử Hàm âm thầm trao đổi ánh mắt, xem ra Âm Dương Thánh Giáo hoạt động ở Thanh Linh quốc không có bí mật như bọn họ nghĩ, mà là trực tiếp công khai luôn, chỉ là đường xá xa xôi khiến thông tin liên lạc bị chậm trễ, cho nên bây giờ Lăng Hư Cung mới có thể nhận được tin tức.
“Xem ra Âm Dương Thánh Giáo lần này thanh thế không nhỏ a, rất có thể chúng ta sẽ cần phải gọi thêm viện trợ.” Lâm Tử Hàm truyền âm.
“Phải rồi, nhưng mà ta có thắc mắc một điều, chẳng phải Lăng Hư Cung chúng ta có phân đà rải rác khắp nơi trong Càn Nguyên đế quốc hay sao, tại sao chúng ta lại nhận được tin tình báo muộn như thế này.” Tử Phong trầm ngâm nói.
“Thanh Linh quốc ở quá xa, hơn nữa phân bộ Lăng Hư Cung cũng không đóng ở trong địa phận Thanh Linh quốc mà là ở một thành trì gần đó, toàn bộ tin tình báo hầu như đều được Quỷ Vũ thành cung cấp cả.”
“Giáo quan, cô nói toàn bộ tin tức được cung cấp bởi Quỷ Vũ thành ư?? Không ổn rồi!!!” Tâm thần Tử Phong máy động, hắn vừa mới đứng dậy liền nghe thấy tiếng chén vỡ loảng xoảng, quay ra nhìn thì thấy những Ám Vệ xung quanh lần lượt ngã xuống, hơi thở vẫn còn vững nhưng tinh thần thì đã rơi vào trạng thái hôn mê, hiển nhiên là không biết cái củ cải gì đang diễn ra xung quanh nữa.
“Trong trà có độc!!” Lâm Tử Hàm bật thốt, vừa muốn đứng lên thì cảm thấy chân tay một trận bủn rủn, lấy cơ thể của một Thánh giai cường giả mà vẫn không thể chống lại độc tố, toàn thân cứ như vậy mà vô lực ngồi xuống ghế không thể nhúc nhích.
Tử Phong lúc này cũng cảm thấy có một luồng nhiệt lưu chảy trong cơ thể, cảm giác giống như là trúng độc, cơ mà cái cơ thể biến thái với dòng máu chảy trong người là siêu cấp độc dược, hắn cũng chỉ cảm thấy nóng người hơn một chút mà thôi, cơ mà đương nhiên hắn sẽ không ngu tới mức đứng đó xong ngạo nghễ nói: “Lão tử không biết đến trúng độc là cái gì!” mà ngược lại giả vờ như là thân thụ độc dược, thậm chí còn khoa trương tới mức ngã cắm thẳng mặt xuống đất như một diễn viên Hollywood thực thụ.
“Khậc khậc, bây giờ mới phát hiện ra thì đã muộn rồi.” Nam thương nhân lúc này liền đứng thẳng người lên, không còn khom người cung kính như lúc trước nữa, trên mặt cũng không còn vẻ gì gọi là sợ hãi hay rụt rè như trước, lúc này trên mặt hắn ngoại trừ kiêu ngạo thì cũng chỉ có tự mãn.
“Theo như lệnh của đại nhân, ta đã cho vào trà Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, hơn nữa còn sử dụng loại trà cực phẩm có mùi hương mạnh để che giấu mùi thuốc nữa.” tên thành chủ mập mạp cúi người cung kính nói với tên nam thương nhân.
“Ngươi làm rất tốt, ta cũng không nghĩ tới ngươi còn có thể tính được đến việc dùng trà có mùi thơm mạnh để che giấu mùi của Thập Hương Nhuyễn Cân Tán nữa, nhanh trí lắm.” nữ thương nhân lúc này đứng ở bên cạnh cũng dùng cùng một loại khẩu khí để nói với tên thành chủ, hiển nhiên là cũng cùng một cấp bậc như tên nam thương nhân.
Tử Phong nằm ở dưới đất, nghe thấy cái tên Thập Hương Nhuyễn Cân Tán mà suýt chút nữa muốn bật dậy bóp cổ đôi nam nữ trước mắt mà hỏi xem liệu rằng có một người tên là Triệu Mẫn hay Kim Dung đã chế ra loại độc dược này hay không, nhưng đến phút cuối lại nhịn được, trong lòng thầm rủa cái tên tác giả thiếu ý tưởng tới mức không nghĩ ra được một cái tên hẳn hoi.
“Hai ngươi chính là người của Âm Dương Thánh Giáo??” Lâm Tử Hàm sắc mặt trắng bệch, cắn răng nói.
“Duh, chẳng lẽ bọn ta là người của Lăng Hư Cung bọn mi chắc, nếu như bọn ta đã dám công khai làm loạn ở Thanh Linh quốc, chẳng lẽ bọn ta lại không chuẩn bị sẵn để đối phó với đám giả nhân giả nghĩa bọn mi ư? Cao cao tại thượng quá lâu rồi nên não bị hỏng à??” nam thương nhân nói, trong lời nói không hề che giấu vẻ khinh bỉ của mình.
Nghĩ lại thì cũng đúng, ở một nơi xa xôi cách biệt thông tin như Thanh Linh quốc mà Lăng Hư Cung vẫn có thể có được tin tức Âm Dương Thánh Giáo làm loạn, nếu không phải bọn chúng cố tình để cho người khác biết thì chắc chắn bọn chúng bị điên cả rồi, mà hiển nhiên trưởng hợp thứ hai là không thể xảy ra.
“Tất cả những việc bọn ta làm chỉ là để lộ một chút tin tức, sau đó thì thả câu ngồi chờ thôi.”
Lâm Tử Hàm nghĩ ngợi một chút, khuôn mặt biến sắc: “Tại sao bọn mi lại cố tình để lộ tin tức??”
“Hỏi thế mà cũng phải hỏi à, ngươi chắc chắn thừa biết công pháp Âm Dương Thánh Giáo chúng ta hoạt động ra sao rồi chứ, trong thế tục thì đào đâu ra nhiều võ giả cao giai để phục vụ cho nhu cầu tu luyện của bọn ta, mấy tên phế vật Sư cấp hay Tướng cấp thì chả bõ dính răng, cũng chỉ còn những tông môn như Lăng Hư Cung các ngươi là có nhiều đồ ăn mà thôi.” Nữ thương nhân liếm mép nói.
“Và đương nhiên bọn ta không có ngu tới mức lao thẳng vào Lăng Hư Cung hay phân đà của bọn mi để kiếm chác, phải dụ rắn ra khỏi hang chứ.” Nam thương nhân tiếp lời.
Tử Phong nằm yên dưới đất không nhúc nhích, trong đầu thầm nghĩ, cái đám Âm Dương Thánh Giáo này tuyệt đối là một đám ngu ngốc điếc không sợ súng, ờ thì đành rằng ở thế tục không có nhiều võ giả cao giai, nhưng chẳng phải vẫn còn có rất nhiều tông môn ẩn thế có thực lực trung bình đó hay sao, tại sao cứ phải đâm đầu vào một con quái vật lớn như Lăng Hư Cung làm cái củ khoai gì, cái gì mà “không ngu tới mức đó”, đây chính xác là còn ngu hơn “mức đó” nữa.
Bỏ qua vấn đề người lên kế hoạch chắc có chỉ số IQ là con số âm, làm thế quái nào mà mấy tên này nghĩ rằng bọn Tử Phong sẽ “tình cờ” đi ngang qua Quỷ Vũ thành, hơn nữa sẽ “tình cờ” thăm dò tin tức ở đây mà không phải là phi thẳng tới Thanh Linh quốc, chẳng lẽ mấy tên não ngắn này cài người vào tất cả các thành trì xung quanh Thanh Linh quốc chỉ để chờ một đám người bọn hắn thôi sao, thật là khó hiểu.
Khó hiểu thì khó hiểu, nhưng mà bằng một cách kì diệu nào đó, cái kế hoạch có 1% tỉ lệ thành công đó lại xác thực thành công, khiến Tử Phong không khỏi chửi thầm, rốt cuộc là bọn hắn đen đủi hay là do mấy tên Âm Dương Thánh Giáo này quá may mắn?
“Được rồi, tốn thời gian nói nhảm quá, đến lúc hưởng thụ rồi, ngươi lui xuống dưới trước đi, lát nữa không thiếu chỗ tốt cho ngươi đâu.” Nam thương nhân phất tay cho tên thành chủ lui xuống, đợi cho cái tên mập mạp với cái tướng người ngũ đoản đó lật đật đi ra khỏi đại sảnh rồi đóng cửa lại, hắn mới quay sang nữ thương nhân bên cạnh mà nói
“Giờ thì phân chia như thế nào đây??”
Nữ thương nhân nhìn xung quanh một hồi, sau đó nhún vai nói: “Ở đây toàn bộ đều là nam nhân, cũng chỉ có một mình cô ta là nữ nhân mà thôi, mặc dù ta không rõ tu vi của cô ta, cơ mà xem khí tức mà nói thì cô ta là người mạnh nhất, nhường côt a cho ngươi đó, ta ăn tạm mấy tên này cũng được.”
“Được rồi, ta thắng ở chất lượng, còn ngươi thắng ở số lượng, khá là công bằng, dù sao thì ta cũng không thích hưởng dụng đám đàn ông cho lắm.” Nam thương nhân gật đầu.
“Xì, làm như ngươi chưa bao giờ thịt mấy gã đàn ông ấy.” nữ thương nhân khịt mũi khinh thường nói.
Lặng im nhìn một nam một nữ trước mắt lời qua tiếng lại nãy giờ, Lâm Tử Hàm đột nhiên lên tiếng: “Tử Phong, ngươi còn đợi đến bao giờ nữa, vợ chưa cưới của ngươi sắp bị cưỡng gian này, làm gì đi chứ.”
Hai người Âm Dương Thánh Giáo nghe thấy Lâm Tử Hàm nói, không tự chủ được mà đưa mắt nhìn về phía Tử Phong ngã xuống, chỉ là không nhìn thì thôi, nhìn thì thấy vừa mới lúc nãy hắn ta còn đang nằm sấp trên mặt đất, nay đã đột nhiên bốc hơi vào trong không khí không một tiếng động. Cả hai ngay lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác cao độ, chỉ để cảm thấy một hơi thở lạnh lẽo từ đằng sau lưng, sau đó một giọng nói âm trầm giống như là từ dưới mười tám tầng địa ngục vang lên:
“Giáo quan, cô có thể thôi không nhắc tới vụ vợ chưa cưới đó được không?”
“Aaaaahhhhhhhhhh…..”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.