Chương trước
Chương sau
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, nhưng mà hiện tại Tử Phong lại mong rằng mình không biết gì thì tốt hơn. Một tiểu la lị là Thánh Hoàng sơ giai, dù có Hồ Phi Nguyệt ở đây thì dưới áp chế thực lực của Cổ Mộ, nàng cũng chỉ thể hiện ra thực lực của một Thánh Giả sơ giai, hơn nữa không thể dùng lĩnh vực, nàng cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của tiểu la lỵ này.
Chỉ thấy tiểu la lỵ dùng một tay tóm chặt lấy cổ tay Tử Phong, phồng má lên hờn dỗi: "Ta đã nói alf không được lấy đồ ăn của ta cơ mà." nói đoạn vung tay một cái, trực tiếp ném Tử Phong sang bên cạnh như ném một con búp bê, bộ dáng thập phần nhẹ nhàng.
Lộn người một cái, Tử Phong nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, ánh mắt hoảng sợ nhìn tiểu la lỵ, có thể ném hắn sang một bên dễ dàng như vậy, chúng tỏ cô bé đích thực là Thánh giai cường giả, ở vào trạng thái hiện tại của hắn thì không thể nào là đối thủ của nàng, xem ra phen này chết chắc rồi. Cơ mà hắn đứng như vậy một hồi, tinh thần căng lên cực điểm nhưng tiểu la lỵ vẫn không có làm ra công kích, ngược lại nàng lại lơ đãng đi tới gần một quả thụ bên cạnh, giơ tay lên hái một trái cây to bằng nắm tay, trên thân tỏa ra khí tức hỏa hệ nồng đậm, đặt ra thế giới bên ngoài có thể khiến võ giả tranh nhau sứt đầu mẻ trán, sau đó bỏ tọt vào miệng, sau vài cái nhai nuốt liền nuốt xuống.
Tử Phong trợn mắt nhìn tiểu la lỵ nuốt lấy một bảo vật vô giá giống như là vừa mới ăn sáng, đầu óc hắn không khỏi choáng váng, hắn rốt cuộc cũng hiểu tại sao ở đây lại xuất hiện một Thất giai hóa hình linh thụ đạt tới đẳng cấp Thánh Hoàng, hẳn là đống linh thảo trồng bừa bãi quanh đây chính là lí do. Nhưng mà nhìn tiểu la lỵ không hề tiếp tục công kích mà lại bỏ qua hắn, linh quang trong đầu Tử Phong lóe lên, dù sao thì đằng nào cũng chết, phải thử một lần thì mới biết.
Hắn nhẹ nhàng tiến tới gần tiểu la lỵ, cố gắng hết sức để trông mình không giống như là có ác ý, vô cùng cẩn thận vỗ nhẹ lên vai tiểu la lỵ. Tiểu la lỵ bị vỗ vai, dùng một vẻ mặt ngơ ngác mà nghiêng đầu nhìn hắn, miệng vẫn còn đang nhai trái cây, nhồm nhoàm nói: "Nhươi nhàm nái nì nhậy (Ngươi làm cái gì vậy)??"
Nghe tiểu la lỵ miệng lùng bùng trái cây nói, Tử Phong thiếu chút nữa thì bật cười, xem ra hắn đã cược đúng, nàng ở trong không gian này tuy có thực lực cường hoành nhưng tâm trí vẫn còn như tờ giấy trắng, hoàn toàn không biết được thế gian hiểm ác, nếu không phải nàng có được thực lực cường hãn thì với tâm tình này ra thế giới bên ngoài, kiểu gì cũng bị bán đi mà còn đếm tiền hộ người ta.
"Ngươi đang rất đói đúng không??" Tử Phong thu hồi chiếc mặt nạ, nở một nụ cười hiền hòa nói, đối với một tiểu la lỵ không hiểu thế sự thế này, hắn dù có muốn cũng không thể nào mà coi nàng như kẻ thù được.
"Gúng nậy. (Đúng vậy)" Tiểu la lỵ vẫn không ngừng nhai nuốt, chớp chớp đôi mắt to tròn mà ngây thơ nói.
Nhìn vẻ đáng yêu không địch thủ của tiểu la lỵ, Tử Phong rốt cuộc không chịu được nữa, phì cười một cái, miệng nói: “Vậy mấy thứ này ăn có ngon không?”
Nuốt đống trái cây trong miệng xuống bụng đánh “ực” một tiếng rõ to, tiểu la lỵ bứt đứt một cọng linh thảo ở bên cạnh cho vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Không ngon, thứ quả vừa rồi vừa khô vừa đắng, bỏ vào miệng có cảm giác nóng rực như lửa vậy, còn cái thứ cỏ này thì dễ ăn hơn một chút, nhưng rất là chua.”
“Vậy sao còn ăn?”
“Nhưng mà ta đói a, xung quanh đây chẳng có thứ gì ăn cả, ta thì rất là đói bụng, mấy thứu này tuy vị rất khó ăn nhưng có còn hơn không, ít nhất cũng đủ để ta no bụng được vài tháng.” Tiểu la lỵ dùng một biểu hiện giống như sắp khóc nói ra, đôi con ngươi màu xanh lục như ngọc lục bảo ngập nước mà nhìn chằm chằm lấy Tử Phong.
“Có muốn ăn thứ ngon hơn không??” Tử Phong giống như là quái thúc thúc dụ dỗ tiểu la lỵ, dùng một giọng điệu không nhanh không chậm nói, cố gắng tỏ ra thân thiện hết sức có thể.
Nghe nhắc tới đồ ăn, ánh mắt tiểu la lỵ vụt sáng, nàng nhún chân một cái liền nhảy lên ôm cổ Tử Phong, treo lủng lẳng trên người hắn giống như một con gấu mèo, miệng kêu lên mừng rỡ: “Ngươi có đồ ăn à, mau cho ta, mau cho ta!!”
Cảm nhận xương cổ mình hình như vừa mới nứt ra, Tử Phong thiếu chút nữa thì theo bản năng muốn đẩy tiểu la lỵ ra, chỉ là rất may hắn đã kiềm chế lại được, gì thì gì cũng không thể nào khiến cô nhóc này phật ý được, chuyện liên quan tới tính mạng của hắn đấy chứ chẳng chơi.
Tâm thần mặc niệm, Tử Phong từ trong cửa hàng hệ thống lôi ra một đống đan dược lớn, đặt lên trên một chiếc lá to rồi vỗ vỗ lên người tiểu cô nương đang treo trên cổ mình: “Ta mang đồ ăn ra rồi kìa.”
Tiểu la lỵ ngửi thấy mùi dược liệu, từ trên người Tử Phong tuột xuống, tò mò nhìn đống đan dược trước mắt, tùy tiện cầm lên một viên, sau một hồi hít hà nhìn ngó chán chê, cuối cùng cũng bỏ viên đan dược đó vào miệng. Đan dược vừa vào, gương mặt tò mò của tiểu la lỵ nhanh chóng biến đối, nàng ôm lấy hai má sau đó trực tiếp nằm xuống mặt đất, cứ như thế mà lăn qua lăn lại.
Tử Phong nhìn hành động kì dị trước mắt mà sau lưng toát đầy mồ hôi lạnh, chẳng lẽ là hắn đoán sai ư, hỏng rồi!! La lỵ lăn qua lăn lại một hồi, điều kì lạ đó là quần áo trên người nàng tuyệt nhiên không dính một hạt bụi, vẫn giữ nguyên một màu trắng thuần khiết như ban đầu, lúc này nàng mới bật người dậy, gương mặt nhỏ nhắn phấn nộn rạng rỡ lên như hoa nở mùa xuân, đôi mắt ánh lên vẻ vui sướng, trong miệng không ngừng xuýt xoa: “Cái thứ này, ngon quá, nó là thứ ngon nhất mà ta từng ăn!!”
Nói đoạn không còn cố kị gì nữa, tiểu la lỵ cứ thế ngồi luôn lên mặt đất, hai tay không ngừng bốc lấy từng viên đan dược mà bỏ vào miệng nhai như nhai đậu, vẻ hạnh phúc cùng thỏa mãn hiện rõ lên khuôn mặt xinh xắn. Tử Phong thầm thở phào một cái, nhìn đống đan dược dần dần biến mất vào trong cái miệng tham lam của tiểu cô nương, hắn chỉ cười nhẹ một tiếng mà ngồi bên cạnh không nói gì.
Số đan dược mà hắn vừa lấy ra hầu hết là tứ phẩm, ngũ phẩm đan dược, mỗi một viên ném ra bên ngoài có thể bán được với giá lớn, Vương cấp với Tôn cấp võ giả nhìn thấy tuyệt đối sẽ tranh nhau đoạt lấy, đống đan dược đó là một bút tài phú không nhỏ. Chỉ là đối với Tử Phong, tứ phẩm hay ngũ phẩm đan dược trong cửa hàng hệ thống giá cả cũng không có đắt cho lắm, lấy tài sản của hắn hiện tại thì chừng đó đan dược cũng chỉ như muối bỏ bể, căn bản không cần phải tiếc.
Rất nhanh một đống lớn đan dược đã chui hết vào bụng tiểu la lỵ, nàng vỗ vỗ cái bụng hơi có chút căng lên của mình, miệng thở ra một hơi thỏa mãn, sau đó lảo đảo đứng dậy như say rượu, rồi vô cùng thoải mái mà đổ người vào lòng Tử Phong, hơi ngọ nguậy một chút để tìm tư thế thoải mái, miệng lẩm bẩm: “Ngon quá, chưa bao giờ ta được ăn ngon với no bụng như thế này cả.” Nói đoạn không để cho Tử Phong phản ứng, tiểu la lỵ cứ thế mà chìm vào giấc ngủ.
Tử Phong nhìn tiểu la lỵ đang nằm ngủ say trong lòng mình mà không khỏi dở khóc dở cười, đây là nàng cảm thấy tin tưởng hắn bởi vì hắn cho nàng ăn no, hay là vì bản thân nàng vô cùng tin tưởng vào thực lực của mình nên không đề phòng gì hết?? Dù là trường hợp nào đi chăng nữa, thì giai đoạn nguy hiểm cũng đã qua, hắn cũng có thể nhẹ nhõm mà thở ra một hơi, cũng may là hắn nhớ tới thân phận của tiểu la lỵ này.
Băng Tâm Tuyết Liên hơn hai mươi vạn năm, hấp thụ tinh hoa trời đất mà sản sinh linh trí, sinh trưởng tới một mức độ liền biến thành hóa hình linh thụ. Hóa thành nhân hình thì hấp thu linh khí trời đất là không đủ cho nhu cầu cơ thể, đó là lí do tại sao tiểu la lỵ lại luôn miệng kêu đói, hơn nữa bản thân nàng là thực vật, cũng không phải là cái thể loại ăn tạp như Huyễn Ma Thụ, nên để mà bổ sung năng lượng thì nàng không còn cách nào khác ngoài tiêu thụ đống linh thảo ở đây. Tử Phong bắt lấy đặc điểm này, trong đầu mới nghĩ đến việc sử dụng đan dược như là “mồi ngon” để vỗ yên siêu cấp la lỵ cấp Thánh Hoàng này, dù sao đan dược tuy đã trải qua luyện chế, nhưng hầu hết thành phần đều là thảo dược, công dụng thì so với linh thảo ban đầu còn mạnh hơn, tuyệt đối là mĩ vị đối với một linh thụ như nàng.
Mặc dù cái cách này có chút giống, à không, phải nói nó chính là cái trò quái thúc thúc dụ dỗ tiểu la lỵ, nhưng vào cái lúc khẩn cấp quan đầu, ai mà tính nhiều được đến như vậy.
Tử Phong nhìn tiêu la lỵ không chút cố kị mà nằm ngủ trong lòng, hắn không khỏi cảm thán, kĩ năng Toàn trí thật là đáng sợ, tuy chỉ là kĩ năng bị động phụ trợ nhưng hiệu quả lại tốt đến bất ngờ. Hắn tự nhận bản thân không thông minh nhưng cũng không quá ngu ngốc, cơ mà nếu lấy trước kia mà nói thì hắn chắc chắn không thể nghĩ đến kế sách kì dị này ngay chỉ trong tích tắc như vậy được, cho thấy Toàn trí nếu được sử dụng đúng cách thì sẽ đáng sợ ra sao, năng lực có thể đưa ra phán đoán cùng kế sách một cách nhanh chóng và chính xác như vậy vô cùng hữu dụng trong chiến đấu.
Mà theo như lời Chúa Tể Hư Không, Toàn trí mà hắn có cũng chỉ là một phần nhỏ của sự “Toàn Trí” của hắn, cũng không biết là “Toàn Trí” thật sự thì sẽ ra sao nữa.
Tuyết Phi Nhan cùng với Diệu Yên lúc này mới đi đến chỗ hắn, hai người hoàn toàn không hề hay biết những gì vừa xảy ra nên là nhìn thấy một tiểu cô nương thình lình xuất hiện rồi còn nằm ngủ trong lòng Tử Phong, nhị nữ đều vô cùng ngạc nhiên. Tử Phong không còn cách nào khác đành phải thuật lại những gì đã xảy ra cho hai người, khiến cả hai được một phen khiếp sợ.
Diệu Yên có chút khó tin nhìn vào tiểu la lỵ đáng yêu đang nằm ngủ ngon lành trong lòng Tử Phong, thật sự không ngờ nàng lại là một hóa hình linh thụ, hơn nữa lại là một linh thụ cấp bậc Thánh Hoàng sơ giai, so với bản thân Diệu Yên nàng thì còn hơn cả một đại cảnh giới. Trong khi đó thì Tuyết Phi Nhan nghe đến “thủ đoạn thu phục” la lỵ của Tử Phong, nàng hết quay sang nhìn Diệu Yên, rồi lại nhìn tiểu la lỵ đang ngủ, cuối cùng thì dùng một ánh mắt cổ quái mà nhìn Tử Phong.
Bị ánh mắt giống như nhìn một la lỵ khống chiếu thẳng vào người khiến Tử Phong không khỏi toát mồ hôi hột, trong lòng thầm mặc niệm: “Ta không phải quái thúc thúc, ta không phải quái thúc thúc....”
“Giờ thì sao đây??” Tuyết Phi Nhan không tự chủ được mà thấp giọng nói, tiểu la lỵ kia trông thì ngây thơ đáng yêu nhưng mang đến cho nàng áp lực quá lớn, Thánh Hoàng sơ giai không phải là thứ mà nàng có thể làm đối thủ.
Tử Phong khẽ ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Băng Tâm Tuyết Liên bế lên, miệng khẽ nói: “Chờ, chờ cho cô bé tỉnh dậy rồi tính sau, không nên loạn động.”
Nhị nữ nghe vậy thì cũng chỉ biết gật đầu coi như đồng ý, cả ba liền bắt đầu có chút nhàm chán mà ngồi nói chuyện phiếm với nhau. Qua nửa ngày thời gian, tiểu la lỵ rốt cuộc cũng tỉnh lại, nàng hồn nhiên ở trong lòng Tử Phong ngồi dậy, vươn vai ngáp một cái thật dài, sau đó dụi dụi mắt, miệng mơ màng nói: “Ngủ ngon thật...”
Chớp chớp mắt mấy cái, tiểu la lỵ liền ngẩng đầu lên, tò mò quan sát hai nữ nhân lạ mặt vừa mới xuất hiện, rồi mới thản nhiên hỏi: “Bọn họ là đồng bạn của ngươi à??”
“Không, bọn họ là thê tử của ta.” Tử Phong cười cười nói.
“Thê tử ư?? Vậy thì kì lạ thật, bọn họ là nhân loại, mà ngươi thì......ngươi có một thứ khí tức rất là quen thuộc, khiến ta cảm giác giống như là đã gặp qua ở đâu đó trong quá khứ rồi, khí tức này, gần giống với khí tức của người đã trồng ta xuống mảnh đất này.” tiểu la lỵ dựa lưng vào lòng Tử Phong, cái mũi nhỏ khịt khịt mấy cái, sau đó mới buông ra một câu kinh người như sấm động đêm đen
“Ta có thể gọi ngươi là ba ba không??”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.