Chương trước
Chương sau
Tử Phong nói xong, cả người khuỵu xuống đất thở hổn hển, bất chấp lỗ thủng trên ngực đã phá hủy một bên phổi của hắn. Lúc này toàn thân hắn đau đớn đến tột cùng, kinh mạch trong thân dường như đã đứt ra từng đoạn, tinh thần rời rạc không thể ngưng tụ được.
"Mẹ nó, tiêu hao thật là khủng khiếp." hắn thầm nghĩ.
Trước kia những lần Thế Giới được kích hoạt đều là do Hắc Tử Phong thi triển cả, đây mới là lần đầu tiên mà đích thân hắn sử dụng nó, nếu không tính lần đầu tiên khi hắn lĩnh ngộ và vô thức sử dụng Vực. Vốn hắn đã lĩnh ngộ ra nhưng bị giới hạn bởi tâm trí của bản thân nên không thể sử dụng được Thế Giới, phải đến lúc kết thúc buổi tập huấn với hai tâm ma của hắn, nhờ vào lời gợi ý của Hắc Tử Phong, hắn để mặc bản năng của bản thân chiếm hữu, từ đó mới có thể sử dụng được Vực của bản thân.
Nhưng trước kia mỗi lần Hắc Tử Phong sử dụng Thế giới, dù cơ thể hắn cũng chịu tổn thương nhưng không hề khủng bố đến mức này, đối với việc này thì hắn cũng cảm thấy kì lạ, rốt cuộc đều là Vực có năng lực biến thái là dừng thời gian trong nửa giây đồng hồ, tại sao lại có sự chênh lệch trong tiêu hao lớn như thế được.
Tổn thương kinh mạch hay cơ thể thì hắn còn có thể dễ dàng hồi phục, nhưng tiêu hao cực đại về tinh thần như thế này thì hắn cũng bó tay. Trước kia Hắc Tử Phong cũng đã đã sử dụng Thế Giới vô số lần, tuy lần nào cũng khiến cơ thể hắn bị tổn thương nhưng không hề nặng tới mức này, thật là kì lạ.
Diệu Yên phi thân trở về sau khi bị đánh bay, đầu tóc quần áo có hơi xộc xệch một chút nhưng tuyệt nhiên không bị thương chút gì, nhìn Tử Phong quỳ một chân xuống đất nhưng không hề nổi giận công kích mà lại dùng một ánh mắt tò mò mà quan sát hắn. Tử Phong cố nén cảm giác choáng váng trong óc, thân hình hơi có chút lảo đảo mà đứng dậy, Lăng Phong lúc này liền xuất hiện bên cạnh hắn, một tay đỡ lấy vai, để người hắn tựa vào mình, miệng nói
“Đừng có chết đấy, ngươi còn nhiệm vụ chưa hoàn thành đâu!”
“Chết cái đầu nhà ngươi, thương thế như này sao đủ để giết ta, đừng có trù ẻo. Nếu có lòng tốt thì có linh đan diệu dược gì cứ đưa hết đây, ta phải khôi phục thương thế đã.” Tử Phong trừng mắt nhìn Lăng Phong, không hề có chút tôn kính với cấp trên nào trong lời nói của hắn.
Lăng Phong thấy hắn vẫn còn có khí lực để nói chuyện, liền ngay lập tức buông vai của Tử Phong ra không chống đỡ hộ nữa, báo hại hắn thiếu chút nữa lại gục xuống đất lần nữa. Tử Phong lê cái thân thể đau nhức bải hoải của mình tới gần chiếc bàn, sau đó tùy ý chọn một cái ghế ngồi xuống, sau đó hít sâu một hơi, một Kết tinh liền bị phá vỡ, linh lực khổng lồ từ trong nó trào ra, tràn ngập khắp kinh mạch bị tổn thương của Tử Phong.
Khôi phục kinh mạch là một việc cực kì tiêu tốn linh lực đối với kĩ năng Tái sinh siêu tốc, hơn nữa lúc này Tử Phong lại còn đẩy nhanh tốc độ hồi phục lên mức tối đa nữa, tiêu hao linh lực lại càng trở nên khủng bố hơn. Nhưng hắn cũng không lấy nó làm phiền lòng, phần thưởng khi hắn giết chết con Godzilla à nhầm Thổ Hành Địa Long trong di tích đó là một kĩ năng cho phép hắn tạo Kết tinh linh lực có sức chứa tương đương số linh lực tối đa lúc bình thường của hắn.
Với hai Kết tinh, lượng linh lực mà hắn có thể có được để có thể khôi phục cơ thể bị tổn thương do Thế Giới gây ra là quá đủ, nếu ko muốn nói là thừa thãi, bất kể hắn có dùng tốc độ hồi phục tối đa hay không. Mọi ngườ vẫn còn đang thắc mắc tại sao Tử Phong bị đánh nát trái tim bởi một Thánh cấp mà vẫn còn sống, thì điều tiếp theo xảy ra khiến họ lại tiếp tục sửng sốt. Chỉ thấy linh lực từ người Tử Phong bùng phát, một ngọn lửa màu vàng bốc lên nơi vết thương ở ngực hắn, máu thịt ở lỗ thủng đó lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà không ngừng sinh sôi, trong chốc lát liền khôi phục lại hoàn toàn, da thịt nhẵn nhụi không một vết sẹo giống như là chưa từng có một vết thương nào.
Thở ra một hơi, linh lực của hắn trào ra, biến thành một thứ năng lượng màu đen, sau đó hóa thành một mảnh vải bịt vào chỗ đó, sửa chữa y phục của hắn.
"Ngươi là cái thể loại quái vật gì vậy??" Diệu Yên đừng nhìn từ đầu tới cuối, không kìm được mà bật thốt lên. Nàng thân là Thánh cấp cường giả, nàng rất rõ ràng trong một chiêu kia của mình có lực phá hoại ra sao, đừng nói là chỉ một tên Ám Vệ, đến cà Phán quan như Lăng Phong cũng không thể nào sống sót sau một chiêu đó của nàng, ấy vậy mà cái tên quái thai này không những còn sống, mà còn khôi phục vết thương trong vòng có vài phút, bảo nàng không ngjac nhiên kinh hãi sao được.
Tử Phong đưa con mắt đen kịt của mình nhìn nàng, chiếu theo hành động đánh trả trước đó của hắn, mọi người tưởng rằng hắn sẽ nổi điên, nhưng ai ngờ, hắn lại đứng dậy, chắp tay cúi đầu một cái, sau đó nói: "Đa tạ trưởng lão đã nương tay."
Tử Phong hắn điên nhưng không ngu, những gì mà tên Lăng Phong nói với Diệu Yên hắn đều nghe thấy, chắc hẳn nàng ta chính là vị cung phụng trưởng lão của Lăng Hư Cung được phái tới đây cùng với bọn hắn. Nàng ta là Thánh cấp cường già, dù Tử Phong có lôi hết bài tẩy ra đánh với nàng thì cũng không thể nào toàn mạng được, đừng nói tới việc chiến thắng. Hơn nữa vừa rồi khi hắn chữa thương, Diệu Yên cũng không ra tay giết chết hắn, vậy nên hắn cũng chỉ đoán rằng nàng ra tay lúc nãy cũng chỉ vì quá bực tức do hắn động vào vảy ngược của nàng mà thôi, cụ thể đó là kêu nàng mấy chữ "tiểu la lỵ".
Nếu đã không thể thắng, cũng không thể chống lại được, và tính mạng cũng không bị nguy hiểm nữa, hắn cũng không định làm căng với đối phương, đương nhiên thù này thì hắn sẽ ghi nhớ, đợi một ngày hắn mạnh hơn nàng thì......hắc hắc, thật là khó nói.
"Ta không hỏi vụ đó, ý ta là làm thế nào mà ngươi có thể sống sót sau đòn vừa rồi, chẳng phải ta đã nghiền nát trái tim của ngươi ra rồi ư??" Diệu Yên phất tay nói.
"Thứ lỗi cho ta không thể trả lời được, ngài cứ coi đó là một dạng bí pháp của ta đi. Dù thương thế có nặng hơn nữa thì ta cũng có thể khôi phục lại, trừ khi là bị nghiền nát ra thành cám thì ta mới chính thức tử vong được." Tử Phong nói.
Những lời này vốn không cần hắn phải nói ra, nhưng những lời Lăng Phong dặn dò hắn trên đường tới đây hắn vẫn nhớ kĩ, chuyến đi lần này người chịu trách nhiệm chiến đấu chủ yếu là hắn và 34 Ám Vệ, nếu hắn không tạo được một hình tượng mạnh mẽ đáng tin trong mắt mấy người này thì hành động của hắn sẽ vô cùng khó khăn, ít nhất thì hắn cần sự tự do nhất định để có thể hành động trơn tru được.
"Được rồi, ngươi không muốn nói thì thôi, chuyện này kết thúc tại đây, cũng là do ngươi không biết mà thôi." Lăng Phong nói, sau đó nhìn tất cả mọi người một lượt.
"Để ta giới thiệu mọi người với nhau, đây là Tử Phong, Ám Vệ số 13 của chấp pháp đội số 7, hiện đang là đội trưởng. Còn đây là Diệu Yên trưởng lão, bốn người này đều là Phán quan giống như ta tên gọi thì Tử Phong ngươi không cần biết, chỉ cần biết số hiệu của bọn họ lần lượt là 24, 33, 42 và 65 là được. Còn đây hẳn là hai vị chủ soái cùng phó soái, là người trực tiếp chỉ huy toàn bộ quân đội phía bắc."
Tử Phong nghe xong, liền nhìn tất cả một lượt sau đó gật đầu. Những Phán quan đối với thái độ lạnh nhạt của hắn cũng không nói gì chỉ gật đầu ra ý chào hỏi, đây cũng không phải là điều lạ, bởi kết cấu trong Chấp pháp đoàn hơi có chút kì quái, bọn họ dù có là Phán quan nhưng đối với Ám Vệ của các chấp pháp đội khác cũng không có quyền ra lệnh, vậy nên thái độ alnjh nhạt của Tử Phong cũng không phải lần đầu tiên họ thấy. Nhưng hai vị chủ soái thì không như thế, nghe nói Tử Phong là đội trưởng một chấp pháp đội, hai người bọn hắn liền đích thân tới bắt tay Tử Phong rồi nói mấy câu khách sáo.
"Nè, sao ngươi không chào ta??" Diệu Yên lúc này không bay lơ lửng trên không trung nữa mà đã hạ xuống đất, do Tử Phong cao hơn nàng rất nhiều, nên nàng chỉ đứng tới ngang lưng hắn, thấy hắn không nhìn mình liền kéo kéo áo hắn, bất mãn nói.
"Chẳng phải chúng ta đã chào hỏi nhau bằng mấy chiêu vừa rồi hay sao." Tử Phong dở khóc dở cười nói.
"Hừ, không tính, chào lại đi." Diệu Yên phồng má nói, điệu bộ trông không khác gì một tiểu cô nương, mà công nhận hình dạng của nàng trông không khác gì la lỵ cả.
Tử Phong lúc này mới có dịp nhìn kĩ Diệu Yên, nàng có thân hình nhỏ nhắn như một tiểu cô nương 15 tuổi, chiều cao chỉ xấp xỉ một mét rưỡi, chân tay thon gọn mảnh khảnh, nàng có một khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại đầy vẻ non nớt của trẻ con, trên người khoác một bộ váy liền thân màu đỏ thêu hoa trông vô cùng bắt mắt. Nhìn vẻ ngoài đáng yêu của nàng, Tử Phong không kìm được mà liên tưởng tới Diệp Thủy Lan, Lan nhi của hắn nếu lớn hơn vài tuổi thì chắc cũng trông giống thể này mà thôi.
Tâm thần nghĩ tới Diệp Thủy Lan, nhìn Diệu Yên kéo áo mình giống như tiểu la lỵ ngày nào ở trong ngôi nhà nhỏ tại Vĩnh Diệu thành, Tử Phong không ngờ lại theo thói quen, đưa tay xoa đầu nàng, đến khi hắn giật mình tỉnh lại thì đã quá muộn.
"Ngươi làm cái quái gì thế!!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệu Yên trong nháy mắt đỏ bừng, nàng hất tay Tử Phong ra khỏi đầu mình, lực đạo bộc phát làm cánh tay hắn lập tức gãy đoạn, bẻ thành một hình thù kì quái, hiển nhiên xương cốt bên trong đã gãy.
"Ách, thói quen thôi, thói quen thôi...." Tử Phong cũng không tức giận mà chỉ cười cười nói, sau đó điềm nhiên như không mà cầm cánh tay bị gãy của mình bẻ lại. Mấy tiếng xương kêu răng rắc vang lên, cánh tay gãy đoạn của hắn lại trở lại bình thường như không, tràng cảnh quỷ dị lặp lại lần nữa khiến mọi người chết lặng.
"Nháo thế đủ chưa, giờ chúng ta trở về nói chính sự thôi nào!!" Lăng Phong bóp trán nói, không ngờ một buổi gặp mặt bình thường lại bị phá hỏng bởi cái hai tên quái thai này.
"Được rồi được rồi,chúng ta bàn chuyện chính sự, còn tên kia nữa, cấm được sờ đầu ta, hay gọi ta là tiểu la lỵ, bằng không thì ta sẽ không nương tay lần nữa đâu!" Diệu Yên quắc mắt nhìn Tử Phong, sau đó lấy một cái ghế rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Thôi thôi mọi người không cãi nhau nữa, tránh tổn thương tới hòa khí, Phán quan số 33, ngài có thể tóm tắt alji tình hình cho hai vị mới tới này được không?" một tên chủ soái nói.
"Thực ra tình hình cũng không phức tạp cho lắm, đối phương đã vượt qua được biên ải phía bắc, quân lực 800 vạn người cùng với hơn 3000 Vương cấp võ giả, 8 Tôn cấp trung giai của Xuất Vân đế quốc gần như không thể bị ngăn cản, trực tiếp hủy diệt quân đội của chúng ta. Hơn 400 Vương cấp võ giả của chúng ta đã chết phân nửa, chấp sự của Lăng Hư Cung được phái tới đây cũng đã bỏ mạng, hai lão tổ Bắc Hoàng Quốc thì trọng thương, tuy tình hình không phức tạp nhưng lại vô cùng nguy cấp, nếu để yên cho quân địch tiếp tục hoành hành thì Bắc Hoàng Quốc sẽ thất thủ, từ đó chúng ta sẽ mất đi biên cương phía bắc." Phán quan số 33 trầm giọng nói.
"Vì lẽ đó, bệ hạ mới khẩn cấp gửi lời cầu cứu tới Càn Nguyên đế quốc mong nhận được chi viện, và cũng rất may rằng trong thời gian từ lúc đó tới nay, quân địch cũng không có dấu hiệu vọng động, từ đó tạo cơ hội cho các vị tới chi viện kịp thời. À mà lần này không biết quân chi viện có cả thay bao nhiêu người??" tên phó soái tiếp lời.
"300 vạn quân tinh nhuệ của Càn Nguyên đế quốc, nếu biết kết hợp với số quân lực còn lại ở đây thì ngăn chặn 800 vạn quân địch không khó. Đồng thời chúng ta cũng có 5 Phán quan tới đây, thực lực của bọn ta muốn xử lí 8 tên Tôn cấp của đối phương thì cũng không phải vấn đè, hơn nữa vẫn còn Diệu Yên trưởng lão áp trận nữa, không lo đối phương xuất hiện Thánh cấp cường giả. Tuy nhiên, lần này Lăng Hư Cung chỉ cho phép một đội 35 Ám Vệ tới đây, đối phó với 3000 Vương cấp của đối phương sẽ thập phần khó khăn." Lăng Phong nói.
"Trời ạ, chỉ có 35 Ám Vệ thôi ư, ta biết Ám Vệ đều là những hảo thủ trong cùng cảnh giới, nhưng chẳng phải Ám Vệ chỉ có tu vi Vương cấp thôi sao, lấy 35 người sao có thể chống lại hơn 3000 Vương cấp của đối phương được!!" tên chủ soái kêu lên kinh hãi.
"Tử Phong, ngươi có ý kiến gì không?" Lăng Phong liếc nhìn Tử Phong nói.
Tử Phong ngẫm nghĩ một lát, sau đó nhàn nhạt nói: "Phán quan số 33, xin hỏi là đối đầu với Vương cấp, một võ giả có chiến lực Tôn cấp có thể đối phó với bao nhiêu người??"
Tuy ngạc nhiên trước câu hỏi không liên quan của Tử Phong, nhưng Phán quan số 33 vẫn trả lời: "Lấy chiến lực của Tôn cấp, dù chỉ là Tôn cấp nhất phẩm thì cùng một lúc cũng có thể đánh với mấy trăm Vương cấp vây công cùng một lúc mà vẫn có thể thủ thắng, chỉ là tiêu hao sẽ vô cùng lớn mà thôi. Nhưng ngươi đừng nghĩ Phán quan bọn ta sẽ ra tay, bọn ta chỉ đảm nhiệm trách nhiệm xử lí mấy tên Tôn cấp của đối phương đâu, nếu bọn hắn không xuất hiện thì bọn ta cũng khó lòng ra tay được. Thân phận của bọn ta không cho phép mình ra tay với tiểu bối Vương cấp."
"Cái gì mà chó má thân phận chứ, đúng là mấy tên đầu đất không bỏ xuống được mặt mũi mà." Tử Phong thầm chửi trong lòng, sau đó liếc nhìn mọi người trong phòng, cười quỷ dị
"Khậc khậc, nếu là vậy, thì được...."
Liễm tức được gỡ bỏ, khí tức của Tử Phong không chút giấu giếm lộ ra ngoài, mọi người cảm nhận khí tức của hắn liền một trận ngạc nhiên, không ngờ một Ám Vệ lại có tu vi Bán Tôn cấp, chỉ thiếu chút nữa là tiến giai Tôn cấp, nhưng mà bất ngờ còn chờ ở đằng sau. Khí tức của Tử Phong từ phẳng lặng bình thường như mặt nước hồ, chợt dao động kịch liệt như sóng vỗ vào bờ. Khí thế của hắn dâng lên như kinh đào hải lãng, kèm theo đó là sát khí kinh thiên khiến những Ám Vệ đứng canh ở xung quanh phải nghẹt thở.
Tỏa ra uy áp kinh thiên khiến hai tên chủ soái không chịu được mà nằm úp xuống bàn, những Phán quan cùng Diệu Yên trưởng lão đối với uy áp này cũng phải nhíu mày, Tử Phong cười lạnh: "Thực lực như thế này đã đủ tung hoành trên chiến trường chưa??"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.