Lắc lắc đầu, Tử Phong né tránh ánh mắt của Hồ Phi Nguyệt, nói: “Không sao đâu, ta chỉ hơi thất thần một chút mà thôi.”
Nhìn vào mặt Tử Phong thật lâu, Hồ Phi Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Dạo gần đây chàng hay thất thần như vậy lắm, ta biết rằng chàng thật sự muốn tăng cảnh giới lên để cứu Diệp Thủy Lan, nhưng cũng đừng cố gắng quá sức nhé, tiến cảnh của chàng đã đủ nhanh rồi, đừng làm thiếp lo lắng a…”
Nghe Hồ Phi Nguyệt nói, Tử Phong vô thức nở một nụ cười mỉm mặc dù chiếc mặt nạ đã che giấu nó đi, thật là ấm áp. Hắn thực sự vô cùng thích cái cảm giác này, được một người quan tâm tới, nhận được sự yêu quý của một ai đó, một gia đình riêng của mình. Đó đều là những thứ nhỏ nhặt đối với người khác, nhưng đối với hắn, người chưa bao giờ được nếm trải qua thì đó là tất cả của hắn, hắn sẵn sàng làm mọi thứ để giữ lại một chút hơi ấm đó bên cạnh mình.
Đó cũng là lí do tại sao khi Diệp Thủy Lan bị bắt đi, hắn lâm vào trạng thái gần như là điên cuồng tới mức mất kiểm soát như vậy, ngay khi Hồ Phi Nguyệt nói rằng hắn vẫn còn cơ hội, nó giống như là mặt trời chiếu rọi những đám mây đen trong lòng hắn vậy. Hiện tại mà nói thì, mục tiêu của hắn vô cùng đơn giản nhưng cũng áp lực vô cùng, tăng cao cảnh giới, lật úp Âm Ma Tông lên để cứu Diệp Thủy Lan, và quan trọng không kém đó là bảo vệ những người quan trọng đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-huyet-thien-ma/458959/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.