Chương trước
Chương sau
Sáng sớm, phủ thành chủ, thư phòng của Mạc Thương Lan, đúng hơn là một căn phòng trống được tạm thời chọn làm thư phòng riêng cho hắn, sau khi căn phòng cũ đã bị phá hủy, Mạc Thương Lan đứng chắp tay cạnh cửa sổ, đằng sau hắn, ẩn mình vào góc tối của căn phòng là một hắc y nhân không nhìn rõ mặt, lúc này đang quỳ một chân xuống.
“Chủ thượng hồi âm ra sao?” Im lặng một lúc, Mạc Thương Lan mới hỏi.
“Ngài ấy nói rằng phải bắt sống, không được thì theo dõi hành tung của hắn, không thì ít nhất cũng phải biết được lai lịch của hắn.” Hắc y nhân nói.
Gật đầu, Mạc Thương Lan lẩm bẩm: “Không sai biệt lắm, vậy ngươi đã tra ra lai lịch của hắn chưa?”
Hắc y nhân lấy ra từ trong người một tập giấy, đặt lên bàn trước mặt Mạc Thương Lan rồi nói:
“Thứ lỗi cho thuộc hạ vô năng, tất cả những gì chúng ta biết được, hắn là một dong binh cấp bạch kim, nhưng không có thực lực của dong binh cấp bạch kim, rất có thể là do nữ nhân đã cứu hắn trước đó giúp hắn có được cấp bậc này. Hắn thường thấy xuất hiện ở gần Hắc Thạch trấn thuộc phụ cận Vĩnh Diệu thành. Không ai biết tên của hắn là gì, nhưng người ta gọi hắn là Quỷ Ảnh Tu La, thứ nhất bởi hắn có tốc độ cực nhanh, thứ hai hắn mang theo một chiếc mặt nạ tu la suốt ngày. Tên này được coi như là một trong những phần tử nguy hiểm nhất Hắc Thạch trấn, từng đơn thương độc mã giết chết hơn 100 người thuộc Kim Hổ bang, một trong những thế lực lớn trong Hắc Thạch trấn, theo những gì mà thuộc hạ nghe ngóng được thì lúc đó hắn có thực lực cỡ Sư cấp cửu phẩm, đồng thời phong cách chiến đấu không khác gì nhiều, mặc kệ bị thương ra sao, hắn vẫn không ngã xuống, trực tiếp mài chết hơn 100 người của Kim Hổ bang….”
Dừng lại một chút, hắc y nhân hít sâu một hơi rồi tiếp tục:
“Chúng ta đã trả cho dong binh công hội ở Hắc Thạch trấn một số tiền lớn, từ thông tin có được, hắn ta có vẻ giống như là một sát thủ hơn là một dong binh, trong vòng 6 tháng kể từ lúc xuất hiện ở Hắc Thạch trấn, hắn đã nhận 43 nhiệm vụ, 36 trong số đó là nhiệm vụ ám sát từ công hội ngầm, không một lần thất bại, mục tiêu thường là quý tộc hoặc người của các đại gia tộc lân cận, bất kể được bảo vệ hay không, tất cả đều chết ngay trong ngày mà hắn ta nhận nhiệm vụ.
Ít nói, ít thể hiện cảm xúc, cuồng sát, một lời không hợp là rút kiếm giết người ngay lập tức, hành tung bí ẩn, à còn một điều nữa, hắn có thể thẳng tay giết người bất kể nam nữ, nhưng tất cả những tên thuộc thể loại dâm tặc, hoa hoa công tử thì hắn đặc biệt căm ghét, không ít dong binh ở Hắc Thạch trấn đã bị hắn giết vì mấy thứ như thế này.
Gần đây có nhận một nhiệm vụ hộ tống thương đội tới thành trì của chúng ta, đi cùng với một dong binh đoàn nhỏ, người mạnh nhất tên Ôn Vân Sơn có thực lực Sư cấp thất phẩm, không rõ mục đích khi hắn nhận nhiệm vụ này, nhưng khả năng cao là hắn tới đây chỉ là ngẫu nhiên. Thiếu chủ trở thành mục tiêu của hắn rất có khả năng chỉ là vì tính cách của hắn chứ không phải do thế lực khác nhúng tay…..”
Mạc Thương Lan không nói một lời, im lặng mà nghe tất cả từ đầu tới cuối, đôi mắt thâm thúy nhìn ra ngoài cửa sổ, không ai biết hắn đang nghĩ gì, chỉ thấy một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng: “Tên này, trong khoảng thời gian vài tháng, thực lực từ Sư cấp cửu phẩm tăng vọt tới mức có thể trực tiếp miểu sát Tướng cấp cửu phẩm, có một cơ thể giống như bất tử….hừm, đã cho người theo dõi cái dong binh đoàn đó chưa.”
“Thuộc hạ đã cho người giám sát nhất cử nhất động của bọn chúng rồi, tuy không có dấu hiệu gì hắn là một người trượng nghĩa, nhưng chúng ta có thể thử!”
Gật đầu, Mạc Thương Lan tán thành: “Phải, cứ làm như vậy đi, đã cho Chỉ Tình biết được những thông tin này chưa?”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên đánh gãy cuộc đối thoại giữa hai người: “Cha, là con Chỉ Tình đây, con có thể vào được chứ?”
Thấy Mạc Thương Lan phất tay ra hiệu cho lui, hắc y nhân không một tiếng động hóa thành một bóng đen lao ra ngoài cửa sổ, trong nháy mắt liền mất dạng. Khẽ đằng hắng một tiếng, Mạc Thương Lan nói: “Vào đi, cửa không khóa.”
Cửa được mở ra, Mạc Chỉ Tình bước vào bên trong, nhẹ nhàng thi lễ một cái, sau đó mới ngồi xuống trước mặt phụ thân của mình.
“Tình nhi, có chuyện gì à?”
Ngập ngừng một chút, Mạc Chỉ Tình mới bắt đầu nói: “Đêm qua lúc con dẫn người đi điều tra, đã gặp hắn, tên sát thủ đã giết hại đệ đệ.”
Hai mắt Mạc Thương Lan lóe lên tinh quang nhưng ngay lập tức che giấu đi, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Vậy con thấy hắn như thế nào?”
“Mạnh, rất mạnh, Tướng cấp cửu phẩm trước mắt hắn không khác gì gà đất chó kiểng, không chịu được một kích, cơ mà con vẫn không rõ tại sao hắn lại có thù oán gì với chúng ta nữa, nếu hắn thật sự là sát thủ thì việc của hắn đáng ra đã phải hoàn thành rồi chứ.” Mạc Chỉ Tình nghi hoặc nói.
Không trả lời, Mạc Thương Lan chỉ ném tập giấy trước mặt cho nàng, sau đó ngồi im lặng. Cũng không lâu trước khi hắn nhận được phản ứng từ Mạc Chỉ Tình, chỉ thấy nàng càng đọc thì nét ngạc nhiên kinh hãi càng xuất hiện trên mặt nàng, không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào!”.
Ngẩng đẩu lên, nàng nhíu mày: “Cha không định trả thù cho đệ đệ đúng không?”
“Đúng và sai, không phải ta không muốn trả thù, nhưng nhân tài như thế này, nếu giết chết hắn thì quá phí phạm, và đừng nhắc tới đệ đệ của con nữa, đừng nói là hắn, đến ta nhiều lúc cũng chỉ muốn giết phứt nó đi cho xong, mà nếu không phải nó là con ruột của ta, chắc ta cũng làm vậy lâu rồi.”
Mạc Chỉ Tình hơi rùng mình một chút, nói ra những lời máu lạnh như vậy, cũng chỉ có thể là phụ thân của nàng mà thôi.
“Xác thực hắn tuyệt đối là một sát thủ đỉnh cấp, chưa nói đến tốc độ tăng trưởng sức mạnh, chỉ riêng chiến lực của hắn cũng đã đủ kinh khủng rồi, mà trong này có nói tấm thân bất tử, cái này là sao?”
“Đêm qua con gặp hắn thì có thấy dấu hiệu gì cho thấy hắn đang bị thương không?” Mạc Thương Lan hỏi ngược lại.
Nhớ lại những gì mình đã trải qua, Mạc Chỉ Tình khẽ lắc đầu: “Không có, tuyệt đối là đang ở trạng thái mạnh nhất.”
“Ừ, Y Mộng Lăng bá bá của con một ngày trước đó đã đánh vỡ toàn bộ lục phủ ngũ tạng, nghiền nát tất cả xương cốt trên cơ thể hắn, và một ngày sau hắn đã khôi phục hoàn toàn, hiểu tấm thân bất tử là thế nào chưa.”
Hít một ngụm khí lạnh, Mạc Chỉ Tình kinh hãi, nàng không thể ngờ trên đời này lại có thể có chuyện li kỳ như vậy xảy ra.
“Cha định hiến hắn cho chủ thượng?”
“Đúng, nhưng mà trước mắt phải xác định được hành tung của hắn đã……”
Bất chợt, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên cắt đứt câu nói còn đang dang dở của hắn, phương hướng tới từ ngay trong nội thành. “Vù” một tiếng, Mạc Thương Lan biến mất trước mắt Mạc Chỉ Tình, không cần nói cũng biết là hắn đã chạy tới nơi phát ra âm thanh vừa rồi.
Tử Phong cùng Hồ Phi Nguyệt đứng đơ ra một lúc nhìn “kiệt tác” mà hắn vừa tạo ra, ngay sau đó thì….”Bốp”, Hồ Phi Nguyệt lấy tay cốc một phát thật mạnh lên đầu Tử Phong, miệng nói
“Chàng vừa làm cái gì vậy, mà hơn hết là cái thứ gì vừa xảy ra vậy, đấy là Thiên giai Huyền khí hay là Hoàng giai Bảo khí vậy, cái thứ này đã vượt qua cả phạm trù Huyền khí rồi.”
Tử Phong cũng chỉ có thể cười khổ, hắn nào có biết uy lực của cái thứ đồ chơi này ra sao chứ, đây là lần đầu tiên hắn sở hữu một thứ như thế này mà, cơ mà hàng từ hệ thống mà ra có khác, trâu bò hơn cả mức bình thường.
Hồ Phi Nguyệt đang định nói gì đó, chợt biến sắc, cả người dựa sát vào người hắn: “Mau khiến chúng ta tàng hình đi!”
Mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng Tử Phong cũng vẫn làm theo, ngay lập tức dùng kĩ năng Ngụy trang lên cả hai người, vừa mới làm xong, Hồ Phi Nguyệt liền lấy tay chỉ lên không trung.
“Nhìn kìa, chính là Mã Văn Lập.”
Tử Phong căng mắt ra mà vẫn không nhìn thấy gì cả, Phân tích nhãn liền được triển khai, cuối cùng hắn nhìn thấy một dòng chữ nhỏ xíu ở phía xa, nhưng cũng đủ để hắn biết được phương hướng đại khái của Mã Văn Lập, phải biết là Phân tích nhãn của hắn không có giới hạn khoảng cách a, chỉ cần không ở quá xa, ví dụ như là……….vài chục vạn dặm thì hắn vẫn có thể nhìn thấy đại khái.
Thì ra vậy, một cao thủ Thánh cấp xuất hiện mới có thể khiến Hồ Phi Nguyệt gấp rút như thế, cũng không có gì là lạ lắm, nàng hiện tại không phải là đối thủ của một Thánh cấp a. Ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hồ Phi Nguyệt, Tử Phong lúc này đã khôi phục được một chút khí lực, nhún mình ôm nàng nhảy từ trên nóc nhà nhảy xuống, trong nháy mắt liền hòa vào đám đông đang nhốn nháo ở bên dưới.
Mạc Thương Lan lúc này cũng đã xuất hiện ở ngay trên đống đổ nát, hắn quay về một phía trên không trung gật nhẹ đầu một cái rồi sau đó mới bắt đầu xem xét xung quanh, ngó nghiêng một lúc, hai mắt hắn chợt lóe lên, giơ tay lên trảo một cái, một vật thể cỡ bàn tay lấm lem bụi đất được hắn thu vào tay.
Ngắm nhìn thứ đang ở trong tay mình, Mạc Thương Lan hừ lạnh một tiếng rồi ném mạnh vật trên tay đi, miệng lẩm bẩm: “Thì ra hắn vẫn ở trong thành, thú vị rồi đây!” Thứ đồ vật hắn vừa ném đi hóa thành một đạo lưu quang, trực tiếp bắn thủng một thân cây ở gần đó, lộ ra một chiếc mặt nạ tu la dữ tợn dính đầy bụi bặm.
Tử Phong cùng Hồ Phi Nguyệt cũng không phải lang thang lâu, rất nhanh hai người đã đột nhập vào một căn phòng trọ cách đó không xa, lúc này Tử Phong mới có thời gian để xem xét lại hai thứ đồ vật hắn vừa mới có được. Truy hồn huyết kiếm hắn đã thử nghiệm rồi, tuyệt đối nâng cao chiến lực của hắn lên một tầng cao mới, tuy sử dụng khá là tốn linh lực, chưa kể đến Thiên phạt kiếm còn tiêu tốn linh lực hơn nữa, nhưng dùng để làm bài tẩy cũng không tệ.
Thứ còn lại hắn mới có được chính là thứ ban đầu Tiểu Linh bảo hắn dùng 6000 điểm trị giá nguyên liệu đổi lấy, một chiếc mặt nạ. Đang cầm trên tay của hắn là một chiếc mặt nạ, hay đúng hơn là một nửa của một chiếc mặt nạ mà thôi, vì thứ này chỉ có thể che đi khuôn mặt của hắn từ phần mũi trở xuống, hai mắt và trán của hắn vẫn được để lộ ra ngoài. Chiếc mặt nạ là gồm hai phần ghép dính lại với nhau, có khớp nối có thể để cho hắn lúc đeo vào vẫn có thể đóng mở phần trước miệng như bình thường chứ không kín mít như mặt nạ thông thường, phần miệng là một hàng dài những chiếc răng sắc nhọn đan vào nhau, nhìn hơi kinh dị một chút, nhưng hắn thích nó, khá là đẹp.
Tạo hình thì không có gì để chê, thứ khiến hắn còn hài lòng hơn nữa đó là năng lực của nó.
-Mặt nạ vô danh (Hoàng giai hạ phẩm Huyền khí): Phẩm cấp tăng lên theo tu vi của chủ nhân, không giới hạn ở Huyền khí hay Bảo khí.
Phòng ngự tráo (bị động): tự động hấp thu linh lực của chủ nhân hoặc linh khí thiên địa, khi nạp đầy sẽ tự động tạo ra một lớp hộ thể cương khí bao xung quanh người đeo có tác dụng bảo vệ. Không tiêu hao linh lực để duy trì, bị phá vỡ khi nhận một mức độ tổn thương nhất định
Một kĩ năng đơn giản, nhưng xét đến việc Tử Phong có thể “sạc pin” sẵn cho nó và có thể sử dụng 24/7, không tốn linh lực bản thân để duy trì, uy lực tuyệt đối ăn đứt hộ thể cương khí thông thường của võ giả, không khác gì hắn thời thời khắc khắc đều trong trạng thái phòng thủ vậy.
Thứ hai đó là cái thứ này sẽ tăng trưởng theo tu vi của người đeo nó, cũng không biết là cơ chế hoạt động của nó ra sao nữa, nhưng xét đến việc thứ này được tạo ra từ hệ thống, Tử Phong sẽ trực tiếp làm ngơ đi cái thứ được gọi là “logic” và chấp nhận nó một cách vui vẻ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.