“Cái gì??” Ánh mắt Diệp Cuồng co rút lại, dùng một tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy mà biến mất trước mắt tên thủ vệ cùng Diệp Bắc Phàm.
Ra đến đại sảnh, Diệp Cuồng nhìn thấy con gái của mình đang ngồi trên ghế, một y sư đang bắt mạch cho Diệp Thủy Lan, hắn lập tức cuồng hỉ hô to: “Lan nhi!!!!”, sau đó lao tới chỗ Diệp Thủy Lan, tiện tay ném luôn tên y sư ra ngoài. Tên y sư bị ném ra ngoài nằm lăn lộn trên mặt đất, tức mà không dám làm gì, ai bảo người ta là cường giả Vương cấp chứ, hắn chỉ là một y sư nho nhỏ của Diệp gia, sao dám nói gì.
Nghe tiếng gọi quen thuộc, Diệp Thủy Lan vốn dĩ đã nín khóc, lại không chịu được mà chảy nước mắt, nhào vào trong ngực Diệp Cuồng thút thít. Diệp Cuồng giơ hai tay ôm chặt lấy con gái, trông không khác gì một con gấu ôm một chú mèo nhỏ.
Một lúc lâu sau, hắn mới sực tỉnh lại, nhanh chóng kiểm tra cơ thể của Diệp Thủy Lan. Thở phào một cái, may mà ngoại trừ vài vết bầm tím với mấy vết xước vớ vẩn ra thì con gái hắn cũng không bị tổn thương chỗ khác, đưa linh lực vào cơ thể thăm dò cũng không phát hiện nội thương.
Vỗ về trấn an Diệp Thủy Lan một lúc, Diệp Cuồng lúc này mới hỏi: “Lan nhi, là bọn chúng thả con ra ư, là đám khốn kiếp nào dám bắt con, nói cho cha, để ta đem bọn chúng nghiền thành tro bụi!”
“Không phải, có một đại ca ca tốt bụng cứu con ra ngoài, còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-huyet-thien-ma/458828/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.