Chương trước
Chương sau
Trần Duệ nghe thấy tiếng cổ vũ của Diệp Mị Nhi mà có cảm giác như trong lồng ngực mình có cái gì đó dâng lên nghẹn ứ một cục tới mức khó thở, hắn mang theo tâm tình bực bội đến cực điểm mà điều khiển những mảnh ghép của Cốt Xà Kiếm để đối phó địch nhân. Kẻ đang công kích Trần Duệ chính là một cặp Đại Địa Chi Hùng lục giai cao cấp, thực lực tương đương Tôn cấp hậu kỳ nhân loại, theo lí mà nói thì kẻ địch trình độ này khó có thể khiến Trần Duệ gặp khó khăn, phải biết rằng hắn không chỉ đơn giản là Tôn cấp bát phẩm như võ giả thông thường, kinh nghiệm chiến đấu và thực lực của hắn vượt xa so với đồng cấp, hơn nữa bất kể là trang bị hay võ kỹ đều thuộc dạng cao cấp, cơ mà lúc này hắn đang đang phải chật vật để đối phó với hai con gấu bự chảng là sự thật.

Có lẽ là bên trong khu rừng này có thần bí bảo vật mộc hệ khiến tự nhiên chi lực tại khu vực này trở nên nồng đậm hơn rất nhiều, gián tiếp đem lại thực lực cường đại cho sinh vật sống lân cận, nhưng mà phần nhiều vẫn là vì hai đầu Đại Địa Chi Hùng này là yêu thú biến dị. Yêu thú biến dị nói trắng ra thì chính là biến đổi gien, tạo thành dị chủng khác thường so với đồng loại, tình trạng biến dị này ở trong yêu thú không phải là hiếm, thậm chí trường hợp huyết mạch phản tổ nếu nghiêm khắc tính toán thì cũng có thể được coi là yêu thú biến dị.

Biến dị ở yêu thú cũng muôn hình vạn trạng, đôi khi chỉ là chút đột biến vô hại như là thay đổi màu da lông, kích cỡ phát triển không bình thường, một số đột biến thuộc dạng có hại tỉ như là xuất hiện dị tật hoặc khiếm khuyết, nhưng vẫn tồn tại vài trường hợp, đột biến diễn ra theo chiều hướng có lợi, thậm chí nếu biến dị quá mạnh mẽ, yêu thú còn có thể thu được đủ loại năng lực kỳ quái.

Hai đầu Đại Địa Chi Hùng này là yêu thú biến dị thuộc trường hợp thứ ba kia, ở trong trạng thái tức giận tột độ có thể sử dụng thiên phú thần thông kiểu như cuồng hóa, bản thân lâm vào trong cuồng bạo mất lí trí nhưng đổi lại sẽ thu được thực lực cường hãn khó lường. Vậy vì lí do gì mà bọn chúng lại có thể phẫn nộ tới mức phát điên lên mà sử dụng đến thiên phú thần thông này vậy, bởi vì Đại Địa Chi Hùng tuy là yêu thú, nhưng bản tính thụ động, khi gặp phải kẻ xâm nhập địa bàn thì bọn chúng đại đa số thời điểm đều sẽ chỉ đe dọa đối phương chứ không trực tiếp động thủ, trừ khi bị tác động bởi một vài điều kiện đặc thù.

Nếu muốn câu trả lời liền phải hỏi đến Diệp Mị Nhi, bởi vì một đầu ấu thú Đại Địa Chi Hùng....ít nhất là phần còn lại của nó đang được nàng cầm trên tay gặm như gặm đùi gà ở đằng xa, địch nhân không những xâm nhập lãnh thổ của mình, lại đem con của mình đập chết sau đó gặm ăn ngay trước mặt, hai đầu Đại Địa Chi Hùng một công một mẫu kia không phát điên lên mới là lạ.

Còn về lí do tại sao lại công kích Trần Duệ mà không nhắm vào Diệp Mị Nhi, đơn giản bởi vì hắn là người xông lên chịu trận, không tấn công hắn thì tấn công ai? Trần Duệ mấy ngày hôm nay cảm thấy vô cùng kiệt quệ, không chỉ là thể xác mà còn là tinh thần, cũng không phải là khu rừng này nguy hiểm trùng trùng, đi một bước liền gặp chín loại nguy hiểm ập đến, mà là Diệp Mị Nhi sư nương không có bản lĩnh gì, chỉ riêng năng lực gây chuyện thị phi lại là nhất hạng.

Cái tình huống quýt làm cam chịu, cụ thể chính là Diệp Mị Nhi nghịch ngợm sau đó Trần Duệ phải đi sau xử lý đã xảy ra không biết đến bao nhiêu lần, nhiều đến mức đến chính bản thân Trần Duệ còn không thèm đếm.

Thực tế thì mục đích của cả bọn khi tiến vào trong mộ táng chính là để lịch luyện, bất kể là chiến lực hay là hiểu biết đều muốn tăng lên, chỉ cần không phải chọc đến nguy hiểm không thể chống đỡ nổi, chiến đấu dăm bảy trận cũng không phải là vấn đề, dù sao thì thực lực đám yêu thú mà cả bọn gặp phải cũng không quá mạnh mẽ, đa số đều là lục giai tả hữu, thất giai yêu thú chưa từng xuất hiện, mà nhắm chừng nếu có thì Diệp Mị Nhi cũng có thể diệt gọn.

Nhưng vấn đề nằm ngay ở đấy, Diệp Mị Nhi gây họa, chọc đến yêu thú khắp nơi phát điên lên, cơ mà sau đó lại từ chối không ra tay, chỉ có ngồi yên một chỗ hưởng dụng “mỹ thực”, báo hại Trần Duệ ngoại trừ cắn răng xông ra lấy thân cản địch thì cũng không còn cách nào khác, ai bảo hắn là người có chiến lực mạnh mẽ nhất ở đây đâu, đến cả Lãnh Băng Băng tu vi xấp xỉ Bán Thánh cũng có phần không bằng.

Khiến Trần Duệ có xúc động muốn đập đầu vào cái cây bên cạnh đó là tất cả mọi người, bao quát luôn cả biểu muội Nạp Lan Yên Nhiên của mình đều không một ai thèm để ý xuất thủ ra tay giúp đỡ mình một hai, chỉ cần thấy cục diện không có vượt ra khỏi tầm kiểm soát, ai nấy đều mặc kệ một mình Trần Duệ muốn làm gì thì làm, muốn đánh nhau kiểu gì liền đánh nhau kiểu đó.

Nhiều lúc Trần Duệ cũng lên cơn tức giận, muốn trực tiếp nằm ngửa một chỗ, để đám yêu thú bị chọc giận kia xông qua, nhưng mà hắn lại không làm được như thế, chưa nói đến việc một đám yêu thú đến thất giai còn chả phải, có vượt qua được hắn thì chắc cũng bị Diệp Mị Nhi sư nương một bàn tay chụp chết, căn bản không có tác dụng gì cả, hơn nữa thân làm đệ tử, làm đại sư huynh, lại còn là nam nhân duy nhất trong cả bọn mà có thể cố tình đưa sư nương, sư cô cùng sư muội vào trong vòng nguy hiểm, tuy rằng cái nguy hiểm này nó vốn không tồn tại, Trần Duệ làm không nổi a, lương tâm hắn không cho phép làm thế.

“Chúng ta...chúng ta có nên giúp sư huynh một tay không?” Nhiếp Tiểu Thiến nhìn Trần Duệ đang sắp sửa bị hai con gấu to như quả núi đè bẹp, không khỏi rụt rè lên tiếng.

Lãnh Băng Băng mắt liếc Diệp Mị Nhi đang ngồi chồm hỗm một chỗ liếm ngón tay, lắc đầu nói

“Không cần thiết, nếu có vấn đề thì Mị Nhi sẽ ra tay, hơn nữa lần này mang tiếng là lịch luyện, nhưng ý tứ của phu quân chỉ nhắm vào Trần Duệ mà thôi, chúng ta đơn giản tăng cường chút lịch duyệt và tri thức hiểu biết là được, không nhất thiết phải tham gia chiến đấu.”

“Sư phụ nói như vậy ư?” Nạp Lan Yên Nhiên giật mình nói.

“Phải, đó là ý tứ của phu quân, chàng ấy nói rằng Trần Duệ những năm này tiến bộ không tệ, nhưng mà với thiên phú của hắn mà nói thì vẫn quá chậm, lần này lịch lãm rèn luyện, tranh thủ để cho Trần Duệ xuất thủ chiến đấu nhiều hơn, tốt nhất chính là sinh tử chiến một mất một còn, kích phát tiềm năng của hắn.” Lãnh Băng Băng trả lời.

“Như vậy cũng tốt a, ta vốn không quan tâm gì đến cái thứ gọi là chiến lực cả, dù sao thì có tu luyện gấp ngàn vạn lần hiện tại cũng chẳng thể nào so sánh được với ca ca, chỉ cần cố gắng đề thăng cảnh giới là đủ, tin rằng ca ca sẽ bảo hộ chúng ta an toàn.” Diệp Ngưng Tuyết ngả ngớn nói, tuy rằng nghe qua có phần vô lại, nhưng mọi người không tự chủ được lại cảm thấy những lời này đặc biệt có ý tứ.

Bởi vì thực sự tốc độ thăng tiến tu vi của Tử Phong quá nhanh, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, Lãnh Băng Băng quen biết Tử Phong từ sớm, lúc đó tu vi của hắn đại khái chỉ là mới đột phá Vương cấp, nhưng chỉ vài năm sau, gặp lại thì hắn đã trở thành Thánh Giai cường giả chiến lực khủng bố vô song, rồi sau đó hơn mười hai năm, tính toán cả thời gian bảy năm mất tích của hắn, khi gặp lại thì Tử Phong đã có đủ thực lực để dùng một chưởng đem trọn cái Lăng Hư Cung mài nhẵn thành bột mịn, cường đại đến không hợp thói thường.

Thiên phú của nàng cũng không tệ, tài nguyên tu luyện sung túc đến cực điểm, đan dược cao giai ăn như ăn kẹo, thế nhưng đến tận bây giờ vẫn còn đang bồi hồi trước ngưỡng cửa Thánh Giai, so sánh với võ giả khác thì đã nhanh đến mức vô cùng, nhưng so với Tử Phong thì cách biệt quá xa, thậm chí đừng nói là nàng, đến cả Nhạc Tư Kỳ, nữ nhân có tu vi cao nhất trong nhà là Thiên Tôn chi cảnh, đem so với thực lực hiện tại của Tử Phong cũng chỉ như một giọt nước ở trong biển khơi vô tận, không đáng đặt lên mặt bàn.

Vậy nên những gì Diệp Ngưng Tuyết nói cũng không sai, chính Tử Phong hắn đã không dưới một lần nói rằng không nên vội vã đột phá tu vi, trước mắt cứ đánh thật vững căn cơ rồi đột phá, không có việc gì mà phải gấp gáp, nhưng nếu suy nghĩ theo một hướng khác, coi ý tứ của hắn diễn đạt thành “cứ bình tĩnh mà tu luyện, không cần phải đặt nặng tu vi lên đầu, bởi vì có đột phá thì đối với ta cũng không có trợ giúp gì cả” thì cũng........có lý.

Tuy rằng nói như vậy thì có phần chói tai, nhưng sự thật mất lòng, từ trước tới nay vẫn luôn là Tử Phong liều mạng đem cả cái đại gia đình này bảo vệ, trời có sập xuống hắn cũng sẽ dùng đôi vai của mình gánh lấy, để cho tất cả mọi người có thể sống an nhàn sung sướng không chút ưu phiền, chiến lực có hay không cũng không trọng yếu lắm, tu vi thì chỉ có tác dụng bổ sung thọ nguyên mà thôi.

Nạp Lan Yên Nhiên thân là đồ đệ của Tử Phong, nhưng thú thực là thời gian chung sống ở bên cạnh hắn cũng không quá lâu nên có phần không hiểu rõ tình huống của cái đại gia đình này, nghe thấy Diệp Ngưng Tuyết nói thế cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, chỉ là ngại đối phương về bối phận hay tuổi tác đều hơn mình mấy con số, nàng không tiện nói ra cái gì, cơ mà nhìn sư nương không phản bác cái luận điểm mất nết vô lại này, đoán chừng sự thật cũng không sai biệt lắm là bao đi.

Trên thực tế thì Diệp Ngưng Tuyết lý giải Tử Phong vẫn còn tính là cặn kẽ, bởi vì chính hắn cũng có suy nghĩ như vậy, thiên phú của chúng nữ tuy không thấp, nhưng vẫn là có hạn, so với dạng bật hack như hắn thì chênh lệch không phải là nhỏ, vậy nên hắn chưa từng mong đợi sẽ nhận được trợ giúp gì từ thân nhân của mình cả.

Tuy nói là vậy nhưng với Trần Duệ thì lại là một trường hợp khác, ở trong mắt của Tử Phong, đại đồ đệ này của mình chính là khí vận chi tử, ít nhất là “một trong” những khí vận chi tử ở trên phiến đại lục này, về cơ bản thuộc về tầng lớp “nhân vật chính”, đừng nhìn tu vi của hắn lúc này vẫn còn yếu kém, nhưng những khí vận chi tử này luôn là ban đầu phát triển chậm chạp, càng về sau càng phát triển nhanh chóng, cơ duyên xông tới ùn ùn có cản cũng không được, vậy nên bản thân hắn chỉ cần “chăn nuôi” cho tốt, Trần Duệ mai sau rất có thể sẽ trở thành một đời cường giả đứng đầu đại lục này.

Nhắc tới “nhân vật chính”, Tử Phong cũng có chút nhức đầu, bởi vì thế giới này hình như là có vấn đề, bình thường xuyên việt giả hay là khí vận chi tử thâm thụ thiên đạo chiếu cố chỉ có một cái, nhưng hiện tại đừng nói là gặp mặt, chết trong tay hắn cũng có mấy tên khí vận chi tử như vậy rồi, chẳng phải nói rằng khí vận chi tử được vận mệnh chiếu cố, gặp dữ hóa lành, gặp lành hóa cơ duyên hay sao, vì cớ gì chỉ cần gặp phải mình liền giống như võ giả phổ thông, không có cái vận khí gì đáng nói?

Nếu nói rằng nguyên nhân nằm ở việc bản thân Tử Phong hắn quá mạnh, chênh lệch thực lực lớn tới mức có khí vận bảo hộ cũng không thể an toàn được thì cũng có lý đôi chút, nhưng đánh chết Tử Phong cũng không tin mọi thứ lại chỉ đơn giản như vậy, phải biết rằng cái thể loại nhân vật chính – khí vận chi tử - xuyên việt giả thân mang kim thủ chỉ so với con gián còn khó giết hơn, đừng nói là chỉ chênh lệch 1-2 đại cảnh giới, coi như một phàm nhân Linh Cảnh Thập Bộ còn chưa tới nhưng được khí vận chiếu cố cũng có thể thoát chết trong tay Chí Tôn cường giả, hắn không cho rằng mình có gì đặc biệt hơn người để có thể so sánh với đám con cưng của thiên đạo này.

Hơn nữa, đến chính bản thân việc ở trong cùng một thế giới xuất hiện loại người này nhiều đến như vậy đã là một chuyện kỳ lạ, không hiểu sao Tử Phong lại liên tưởng tới hai chữ “nuôi cổ”, những “nhân vật chính” này đều giống như một đám độc trùng bị bỏ vào trong một cái hũ, cuối cùng chỉ có con độc trùng mạnh mẽ nhất mới giữ lại được mạng sống, bao quát cả chính hắn ở trong đó, chỉ là so sánh với những con cổ trùng khác, bản thân hắn mạnh mẽ hơn một điểm mà thôi, không khéo về sau hắn cũng sẽ gặp được một đầu cổ trùng khác so với hắn còn cường đại hơn ức vạn lần.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.