Chương trước
Chương sau
Thiên Tịnh được y tá đẩy từ phòng cấp cứu vào phòng bệnh, Thiên Huệ và Diệp Minh vẫn luôn đi theo giường bệnh, 2 người nhìn thấy mặt Thiên Tịnh như màu đất, khóc lóc “Thiên Tịnh, con ngoan, con mau mau mở mắt nhìn cô, chú! Con yên tâm, chúng ta sẽ không bỏ qua cho Diệp Phi đâu! Cô ta hại con như nào, chúng ta sẽ bắt nó bồi thường con gấp nghìn lần!” Thiên Huệ phát hận nói.

Chỉ là Thiên Tịnh không có chút phản ứng nào, Thiên Huệ khóc đến xé tim liệt phổi.

“Thông gia, đừng khóc nữa, bà như này, Thiên Tịnh nghe thấy cũng không vui, dù sao đi nữa để Diệp Phi thay thế trước, đợi nó tỉnh dậy, nó vẫn là con dâu tôi!” Liễu Họa khuyên Thiên Huệ.

“Tôi biết, bà thương Thiên Tịnh nhất, nó cũng hiếu thảo bà nhất, nó từ bé đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, tại sao cái đứa đáng chết thì không chết! Trời cao không có mắt a!” Thiên Huệ hung hăng mắng chửi.

“Vợ à, đừng khóc nữa, đứng dậy đi, bệnh nhân kiểu này rất nhiều đều có thể tỉnh, có lẽ qua mấy ngày là tỉnh rồi, chúng ta chỉ cần ở chỗ này cùng Thiên Tịnh nói chuyện nhiều thì có thể giúp nó tỉnh.” Diệp Minh Khuyên vợ mình.

Khóe môi Diệp Phi hiện lên nụ cười lạnh, mẹ cô chính miệng nguyền rủa cô là đứa đáng chết!

Không biết có phải là đau, cô chỉ cảm thấy tâm trạng trống rỗng, từ trước đến nay cô biết Thiên Huệ nghiêng về yêu thương Thiên Tịnh nhưng không ngờ Thiên Huệ hận cô đến chết!

Đấy chính là ba mẹ cô?

Ánh mắt Mộ Thương Nam nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ lạnh lùng của Diệp Phi, anh ta rõ ràng nhìn thấy vết thương trong mắt cô “Mẹ, mẹ đưa Diệp Phi về, trông cô ấy cẩn thận, không cho cô ấy hủy hôn lễ ngày mai!”

Anh ta dặn dò mẹ mình.

Liễu Họa hung hăng trừng mắt Diệp Phi 1 cái, giống như đang nhìn hung thủ giết người “Con yên tâm đi, mẹ sẽ tự mình trông cô ta, cô ta dám hủy hôn lễ, hủy gia đình Mộ gia chúng ta, mẹ sẽ lấy mạng cô ta! Người đâu! Áp cô ta đi cho ta!”

Diệp Phi nhìn thấy bảo vệ bắt cô đi tới, cô hạ ý thức nhìn ba mình, đây là người đã từng trong cuộc đời cô cho cô 1 chút ấm áp.

“Ba, ba thật sự muốn con thay Thiên Tịnh gả đi!” Cô ngây ngô hỏi.

Cô không muốn trở thành thế thân của ai, hơn nữa không phải cô đẩy Thiên Tịnh, cô tại sao phải gả cho Mộ Thương Nam, bị Mộ Thương Nam báo thù?

Diệp Minh đi đến bên cạnh con gái, Ánh mắt ông ta trước nay không đủ dũng khí nhìn vào Diệp Phi “ Diệp Phi, sự việc, sự việc đến nước này rồi, nói gì đi nữa Thiên Tịnh cũng không tỉnh lại, cho dù ba tha thứ cho con đẩy Thiên Tịnh, nhưng hôn lễ con bắt buộc phải thay nó hoàn thành, chỉ là Thiên Tịnh vẫn luôn muốn, nó đã hôn mê rồi, con không thể hoàn thành tâm nguyện của nó sao?”

Đầu óc Diệp Phi trắng xóa 1 lúc, không khí như đông lại làm cô không thở nổi, Thiên Tịnh hại cô trở thành hung thủ giết người, cô còn phải giúp Thiên Tịnh hoàn thành tam nguyện, thay Thiên Tịnh kết hôn, giúp cô ta giữ vững vị trí thiếu phu nhân Mộ gia.

“Ba! Ba là nghĩ như vậy sao?” Chữ của cô thốt ra từ khóe môi, vô lực đang nói gì, trên thế giới này, ngoài Cung Trạch Vũ sẽ không còn ai tin cô, yêu cô.

Cô không đợi Diệp Minh trả lời, nghe lời theo 2 bảo vệ ra đi ra phòng bệnh.

ÁNh mắt lạnh lùng của Mộ Thương Nam nhìn Thiên Huệ và Diệp Minh, trong ánh mắt giống như là cắm vào 2 con dao “Nhiếp Hạo, dọn hiện trường!”

Nhiếp Hạo rời đi mang theo người, đuổi Thiên Huệ và Diệp Minh đang ở trong phòng.

“Mộ tổng giám đốc, người đuổi chúng tôi làm gì? Chúng tôi là cô chú của Thiên Tịnh” Thiên Huệ nói.

“Thiên Tịnh cần nghỉ ngơi, ở đây có bác sĩ tốt nhất chăm sóc cô ây, không cần bất kì ai, Nhiếp Hạo, phái người bảo vệ ở đây, không có mệnh lệnh của tôi không cho phép bất kỳ ai làm phiền Thiên Tịnh.” Mộ Thương Nam mệnh lệnh.

Liễu Họa nắm lấy tay Thiên Huệ, “Thương Nam cũng là muốn tốt cho Thiên Tịnh, bà yên tâm đi, Thương Nam chuẩn bị cho Thiên Tịnh 1 đoàn sĩ trị liệu tốt nhất, rất nhanh Thiên Tịnh có thể tỉnh lại! Giao Thiên Tịnh cho Thương Nam, bà còn cái gì không yên tâm?”

Thiên Huệ tìm không ra lí do để phản bác, dường như Mộ Thương Nam lần này rất quan tâm Thiên Tịnh “Tôi đương nhiên yên tâm Mộ tổng giám đốc rồi, dù sao Thiên Tịnh là vợ chưa cưới của anh ta! Anh ta chắc chắn yêu thương Thiên Tịnh!”

“Đúng vậy. Các người về nghỉ ngơi trước đi nói không chừng ngày mai, Thiên Tịnh tỉnh rồi!” Liễu Họa khuyên Thiên Huệ.

Thiên Huệ gật gật đầu, nghe lời cùng Diệp Minh, Liễu Họa ra khỏi phòng bệnh.

CÙng lúc cửa phòng bệnh đóng vào, trong phòng chỉ còn lại Sở Nhiễm và Mộ Thương Nam.

Sở Nhiễm vẫn luôn đứng dựa vào tường, trạng thái nhàn nhã, muốn xem kịch hay!

Nhìn nguời đi hết rồi, cô ta mới nâng bước chân đến giường bệnh của Thiên Tịnh, “Cậu định cho cô ta ngủ luôn?”

Ánh mắt Mộ Thương Nam cả 1 rừng lạnh nhìn lên mặt Thiên Tịnh, “Nếu không thì sao? Trông cô ta cẩn thận cho tôi, lúc không nên tỉnh, đừng cho cô ta tỉnh!”

“Cậu lần này chơi to rồi, hơn nữa, cậu cảm thấy Diệp Phi là cam tâm tình nguyện gả cho cậu? Cậu nghĩ qua cảm giác cô ấy đối với cậu bây giờ không? Không phải bạn học cũ, tôi sẽ không khuyên cậu như này. Cậu nên suy nghĩ cho Diệp Phi nhiều hơn!” Sở Nhiễm nói.

“Cô ấy chỉ cần bên cạnh tôi là đủ rồi. Chỉ có tôi mới có thể bảo vệ cô ấy.” Mộ Thương Nam nói.

“Nhưng cô ấy không nghĩ như vậy! Người cô ấy yêu là Cung Trạch Vũ.” Sở Nhiễm cướp lời nói.

“Cô ấy không thể gả cho Cung Trạch Vũ! Cung Trạch Vũ đối với cô ấy không phải thật lòng.”Mộ Thương Nam nói.

“Tôi cũng biết bối cảnh của Cung Trạch Vũ rất sâu, bệnh lý của cậu là cậu ta phái người lấy trộm, có thể ở chỗ tôi lấy trộm đồ chắc chắn không đơn giản, may là hồi đó tôi làm 1 bộ bệnh lý giả. Chỉ là đáng tiếc kế hoạch của cậu, dùng bệnh lý giả của cậu làm cho bá tước hiện thân, mà ông ta lợi dụng Diệp Phi, từ tay cậu trốn thoát.” Sở Nhiễm nói.

“Rất nhanh có thể giải quyết ông ta rồi. Đêm tối hủy diệt thì không có ác ý độc quyền, công ty liên minh của chúng ta cũng sẽ không bị người ta ác ý phá sản nữa. Đêm tối là khối u của giới thương trường, anh ta vẫn luôn muốn khống chế kinh tế thế giới. Dùng rất nhiều phương pháp bỉ ổi” Mộ Thương Nam nói.

“Tôi cũng hi vọng nhanh chóng có thể giải quyết việc này, Diệp Phi đáng thương, trở thành vật hi sinh của các người. Có điều có 1 điểm tôi không hiểu, tại sao Cung Trạch Vũ nhất định lấy Diệp Phi?” Sở Nhiễm hỏi.

“Bởi vì anh ta sớm biết 1 chân tướng. Tôi đi trước đây, ở đây giao cho cậu.” Mộ Thương Nam vừa nói vừa đi ra cửa phòng bệnh.

Đầu óc Sở Nhiễm không đủ dùng rồi, chân tướng, chân tướng gì!

Tại Thiên Gia, Thiên Huệ đột nhiên nhận được 1 cuộc điện thoại, là luật sự gọi đến.

“Xin chào, tôi muốn gặp cô Thiên Tịnh.”

“Nó ở trong bệnh viện, anh tìm nó có việc gì? Tôi là cô của nó.” Thiên Huệ nói.

“Là vấn đề di truyền tài sản, hồi đó Thiên Hạo ở chỗ luật sư chúng tôi lưu lại 1 phần di chúc, nếu ông ta và vợ ông ta có xảy ra chuyện gì, tài sản của bọn họ do con gái họ cô Thiên Tịnh ngày kết hôn đươc kế thừa.” Luật sư nói.

“Tôi biết. Tài sản hiện nay cũng đều đưa Thiên Tịnh rồi.” Thiên Huệ nói.

“Không phải, tài sản tôi nói không phải là biệt thự, tiền tiết kiệm mà là tài sản bí mật.”Luật sư giải thích.

Mắt Thiên Huệ sáng lên “ Tài sản bí mật gì?”

“Cụ thể thì phải đợi ngày cô Thiên Tịnh kết hôn, sau khi chúng tôi ở đây thử máu, mới có thể lấy được.” Luật sư nói.

1 dây thần kinh trong đầu Thiên Huệ đứt đoạn, thử máu…..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.