Tất cả mọi người đều đơ ra nhìn, không ai nghĩ đến việc Diệp Phi dám đánh Mộ Ly, bao gồm cả bản thân Mộ Ly!
Diệp Phi xoa xoa tay của mình, cô không biết Mộ Ly đau cỡ nào, dù sao lòng bàn tay đau chết được, còn trên mặt của Mộ Ly hiện rõ năm dấu tay đỏ ửng.
Cô nhìn gương mặt đen lạnh lùng của anh, khóe môi cười vô hại, “Là bạn gái của thầy muốn em chứng minh, hậu quả cậu ấy gánh!”
Bingo! Cô toàn thắng!
Cô ung dung bước khỏi phòng học đi rửa tay, lòng bàn tay bỏng rát cả lên.
Sự tức giận dồn nén trong lồng ngực Mộ Ly, hoàn toàn không trút ra được, anh tức tới thở không nổi!
Diệp Phi, cô muốn chết rồi! Tay anh cuộc thành nắm đấm, món nợ này anh nhất định sẽ tính với Diệp Phi. Tính gấp bội! Không khiến cô sống không bằng chết thì anh không phải Mộ Ly!
Tiêu Đình Đình trợn mắt đến muốn rớt tròng, nhìn thấy gương mặt đen của anh, cô sợ tới mức không dám bước tới. Cả lớp kinh ngạc im phăng phắc, đều chờ đợi sự tiếp diễn phái sau, hoàn toàn không biết kết quả như thế nào!
“Giáo sư Mộ, là Diệp Phi đánh thầy! Em không biết cô ấy sẽ đánh thầy, việc này không trách em được!” Cô khóc lớn, cô không thể gánh vác trách nhiệm này, cô chỉ sợ bị anh chia tay!
Chữ phát ra từ khóe môi anh, “Cút!”
Anh sải bước tới cửa phòng học, phụ nữ ngu xuẩn, nhìn anh cũng không muốn nhìn nữa!
Tiêu Đình Đình vội đuổi theo anh, “Giáo sư Mộ, thầy đừng đi! Em giúp thầy đánh cô ấy, trả thù cho thầy!”
Mộ Ly quay đầu nhìn Tiêu Đình Đình, “Tôi không hy vọng bên cạnh tôi là đồng đội ngu như heo!”
Câu nói lạnh lùng của anh phát ra trên đỉnh đầu cô, anh gỡ tay cô ra, bước ra khỏi phòng học.
Tiêu Đình Đình khóc lớn, đây là chia tay sao?
Cô nhìn hình bóng của anh, hận chết Diệp Phi, “Đi, mọi người cùng tôi đi trả thù cho giáo sư Mộ!”
Cô ra lệnh xong, mấy người nữ sinh liền đi theo sau, bọn họ chặn Diệp Phi ngay trước cửa nhà vệ sinh.
Diệp Phi đưa mắt nhìn những nữ sinh xung quanh mình, điệu bộ này là muốn xé xác cô rồi!
“Tiêu Đình Đình, cậu muốn đánh tôi? Đáng tiếc, cậu đánh chết tôi thì Husky sẽ không thèm cậu nữa!” Cô nhìn đôi mắt sưng đỏ vì khóc của Tiêu Đình Đình, chắc chắn Husky đã trút giận lên đầu Tiêu Đình Đình rồi.
“Đều tại cậu, giáo sư Mộ mới chia tay với tôi đó!” Tiêu Đình Đình nói lớn.
Ánh mắt Diệp Phi lóe lên, “Hai người chia tay rồi à? Vốn dĩ muốn làm lành cho cậu và thầy ấy, nhưng mà bây giờ hết hứng rồi. Muốn xé xác tôi phải không? Lại đây!”
Cô xăn cánh tay áo lên, bày ra dáng vẻ sắp đánh nhau.
Nói thật, nhiều nữ sinh như vậy, cô không địch nổi, hơn nữa chỗ này là nhà vệ sinh, ngay cả camera cũng không có, có bị đánh cũng không thể có chứng cứ tố cáo Tiêu Đình Đình đánh người.
“Cậu nói muốn làm lành giúp tôi? Cậu giúp tôi như thế nào?” Tiêu Đình Đình chặn mấy nữ sinh muốn xông lên đánh Diệp Phi lại.
“Tại sao tôi phải nói cho cậu? Đánh tới nơi rồi, tôi có bệnh đâu?” Diệp Phi trợn mắt nói.
“Nếu như tôi có thể làm lành được với giáo sư Mộ, tôi sẽ không đánh cậu!” Tiêu Đình Đình nói.
Diệp Phi chép chép miệng, “Vậy không được, cậu còn phải đảm bảo, sau này cậu không được làm phiền tôi! Tôi thật sự không có ý gì với thầy ấy, cậu nhìn ra chưa?”
“Tôi nhìn ra cậu không có ý gì với thầy rồi, chỉ cần chúng tôi tái hợp, sau này tôi sẽ không làm phiền cậu nữa!” Tiêu Đình Đình vội vàng bảo đảm, vì muốn ở bên cạnh Mộ Ly lần nữa, bảo cô làm gì cũng được!
“Cách của tôi là, cậu chụp lại cảnh cậu tìm tôi đánh trả thù rồi sau đó gửi cho thầy ấy, thầy nhất định sẽ hết giận. Không tin cậu thử xem!” Diệp Phi nói.
Khóe miệng cô cong lên như hồ ly, chỉ cần Tiêu Đình Đình chụp lại thì đây chính là chứng cứ Tiêu Đình Đình đánh cô!
Dường như Diệp Phi nói có lý, Tiêu Đình Đình vội vàng chụp lại cảnh mấy nữ sinh sắp đánh Diệp Phi, gửi qua cho Mộ Ly xem.
“Vậy là xong rồi à? Thầy ấy sẽ tái hợp với tôi chứ?”
Diệp Phi cũng cầm điện thoại ra chụp một tấm, “Tấm cậu chụp không có cậu, thầy làm sao biết là cậu được, tấm này tôi chụp có cậu này, để tôi gửi cho thầy ấy!”
Ngón tay cô bấm gửi qua cho Mộ Ly, tiện thể viết một câu, “Dám trả thù tôi, tôi sẽ công khai tấm hình bạn gái anh đánh tôi!”
Mộ Ly nhận được hai tin nhắn, cổ họng anh tức nghẹn, đánh người mà còn chụp lại làm chứng cứ, anh thật muốn bổ não của Tiêu Đình Đình ra xem rốt cuộc não cô dài tới đâu!
Anh đứng dậy xông ra khỏi phòng làm việc, những bức hình này phải xóa ngay!
Diệp Phi bảo Tiêu Đình Đình đợi tái hợp, còn mình đi chạy ra khỏi nhà vệ sinh, đầu đập vào thân hình của người đàn ông, ngước mắt lên nhìn thì thấy gương mặt yêu nghiệt của Mộ Ly.
Ánh mắt Mộ Ly căm hận nhìn Diệp Phi, bàn tay lớn của anh nắm lấy cánh tay cô, “Xóa hình ngay!”
Ánh mắt của Diệp Phi nhìn vào camera giám sát ở hành lang hét lớn, “Vô lễ! Vô lễ này! Giáo sư Mộ vô lễ với tôi!”
Theo tiếng hét của cô, học sinh ngoài hành lang đều nhìn về phía Mộ Ly và Diệp Phi.
Tiêu Đình Đình cũng từ nhà vệ sinh chạy ra xem.
Gương mặt Mộ Ly tức tới nổ tung, “Ai vô lễ với cô?”
“Thầy không vô lễ với tôi mà thầy giữ tôi không buông à? Vô lễ! Báo cảnh sát đi!” Diệp Phi la thất thanh, chỉ sợ người khác không biết!
Mộ Ly tức giận, anh chật vật buông Diệp Phi ra, thấp giọng nói, “Buổi tối sẽ tính tiếp với cô!”
Diệp Phi nhìn anh cười, “Giáo sư Mộ, sắp trở thành con rể của hiệu trưởng rồi, có thể để người khác bớt lo một chút được không? Tiêu Đình Đình, tôi thấy là cậu phải quản lý tốt bạn trai của mình đi, ngày ngày bám lấy tôi tôi cũng rất đau đầu, thật là con chó đánh cũng không đi mà!”
Mộ Ly tức đến cả người cứng đơ, không phải có camera giám sát thì anh đã bóp chết nha đầu thối này rồi!
“Cô nói tôi bám theo cô? Cô xứng chắc?”
“Thì đó! Bạn trai của tôi sao có thể thích cô được?” Tiêu Đình Đình ủng hộ Mộ Ly trong thời điểm mấu chốt, quả quyết đứng bên cạnh Mộ Ly, dịu dàng kéo cánh tay của Mộ Ly.
“Vậy thì tốt, tôi lên lớp, đừng đi theo tôi nữa!” Diệp Phi hất mặt lên, bước vào đám đông một cách kiêu ngạo, xem xem Mộ Ly sau này còn dám bám lấy cô không!
Lớp học lúc sau rất yên bình, dường như Tiêu Đình Đình đỡ lời giúp Mộ Ly, hai người đã tái hợp rồi. Tiêu Đình Đình cũng không làm phiền Diệp Phi nữa, còn Mộ Ly cũng im lặng đến lạ thường, không xuất hiện trước mặt Diệp Phi.
Nhưng mà quá im lặng thì Diệp Phi lại thấy bất an, đây hoàn toàn không phải tính cách của Husky! Anh ta là kiểu người bạn tát anh ta một cái, anh ta phải cắn lại bạn một cái!
Dù sao cũng chịu tới giờ tan học, Diệp Phi không bỏ lỡ phút nào chạy ra khỏi trường học, Nhiếp Hạo và Cung Trạch Vũ đều đến đón cô rồi.
Cô nói chuyện với Cung Trạch Vũ một lát, hôm nay phải để Mộ Thương Nam ký tên lên bản thỏa thuận ly hôn, nhất định phải đến Mộ gia, cô bảo Cung Trạch Vũ về trước, Cung Trạch Vũ bất đắc dĩ đành đi trước, trước khi đi còn dặn dò Diệp Phi có chuyện nhất định phải gọi cho anh.
Nhiếp Hạo đưa Diệp Phi trở về nhà cũ của Mộ gia.
Lúc này Diệp Phi mới biết, cái gọi là bữa tiệc chính là tiệc gia đình, là tiệc chào mừng dành cho Mộ Ly.
Cô tìm thấy Mộ Thương Nam đang ngồi trên sofa xem điện thoại trong phòng, cả người anh phủ đầy lệ khí, khiến người nhìn đều cảm giác lạnh gáy.
Cô bước tới, “Tôi tới bàn chuyện thỏa thuận ly hôn, bữa tiệc gia đình của anh không thích hợp để tôi tham dự, anh ký bản thỏa thuận rồi thì tôi đi đây. Tôi đã từ bỏ tài sản ra đi tay không rồi, anh còn muốn sao nữa?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]