A? Thiên Tịnh kinh ngạc nhìn Mộ Ly, tại sao hắn cứu cô ta chứ?
Vậy là có ý gì? Lẽ nào bây giờ không phải là hắn cứu mình?
Thiên Tịnh dằn lòng lại, nếu như Mộ Ly không phải vì cứu cô ta, vậy thì anh ta muốn làm gì? Cô ta nghĩ, cô ta đã biết rồi!
Quần áo trên người cô ta đã bị người đàn ông kéo phăng, không hề che đậy dưới con mắt của anh.
"Đừng, xin đừng..." Cô ta nói không nên lời.
"Không muốn sao? Nhưng cơ thể cô lại một mực nói rằng, cô rất muốn đấy." Mộ Ly cay nghiệt nói.
Sắc mặt Thiên Tịnh lúc ửng đỏ, khi lại trắng bệch đầy lúng túng. Người đàn ông trước mặt giống như ma quỷ vậy, có thể nhìn thấu nội tâm cô ta. Thâm tâm cô ta thực sự đang kêu gào. Kể từ bữa tiệc sinh nhật, cô ta bị chuốc thuốc, sau đó bị hai người đàn ông cưỡng hiếp, cô ta liền biến thành bộ dạng như bây giờ, chỉ cần bị đàn ông nhìn thì sẽ muốn rồi.
"Tôi... Tôi không có..." Cô ta nhất định sẽ không thừa nhận. Thế nhưng lại đường hoàng ngồi trên xe lăn, để mặc anh nhìn thấy tất cả cơ thể mình.
Mộ Ly chạm tay lên môi cô ta, lướt xuống cằm, qua cổ cô ta rồi tới xương quai xanh, vạch một đường xuống dưới... Trái tim Thiên Tịnh đập liên hồi, mãnh liệt như bị thiêu đốt. Mọi dây thần kinh trong cơ thể đều bị anh khơi dậy cồn cào như cơn sóng. Dường như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm các đốt xương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-hon-vo-yeu/2414082/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.