45204.Trong phòng sách, Mộ Thương Nam nghe điện thoại của Nhiếp Hạo.
"Tổng giám đốc, tôi sẽ trực tiếp tình hình thực tế cho ngài." Nhiếp Hạo cười nói, anh đặt điện thoại vào ngay giữa giáo đường lớn.
Mộ Thương Nam nhìn vào video, rõ ràng là góc quay rất cao, Nhiếp Hạo có lẽ đang ngồi trên bức tường xung quanh của nhà thờ để quay.
Lúc này trong nhà thờ đều đánh nhau loạn hết lên, người Mộ Ly và Cung Trạch Vũ đều đang giành lấy bản đồ, tấm bản đồ đó đã bị giành giựt đến mức rách thành mấy miếng.
Mộ Thương Nam nhếch mép cười. "Đáng ra phải làm bản đồ lớn hơn một chút, như vậy sẽ dễ xé hơn."
"Ha ha ha! Vẫn là ông chủ lớn của chúng ta có kế hay, để Cung Trạch Vũ và Mộ Ly đánh nhau. Nhất cử lưỡng tiện." Nhiếp Hạo xuýt xoa nhìn người của hai bên đánh nhau sắp đánh thành bộ dạng te tua như chó rồi.
Trước giờ chưa từng đánh qua trận nào thư thái như vậy, ngồi trên thành tường xem là đực rồi, không cần làm gì cả.
“Chúng ta đã hạ tới mức thành thấp nhất rồi, ông ta hạ giá nữa thì sẽ lỗ kinh doanh mất, không sợ ông ta hạ giá, ông ta càng cược thì càng thiệt thôi. Thua lỗ không biết bao nhiêu tiền để đi cứu giá cổ phiếu của mình, giống như uống rượu độc để giải khát vậy.” Mộ Thương Nam nói.
“Ha ha ha, vậy thì Ám Dạ không phải sẽ lỗ chết hay sao? Chúc mừng Tổng giám đốc lần này có thể nhất cử tiêu diệt Ám Dạ!” Nhiếp Hạo nói.
“Theo dõi bọn họ đánh nhau cho tôi, lúc thích hợp thì thêm lửa vào.” Mộ Thương Nam ra lệnh.
“Tổng giám đốc yên tâm, tôi đảm bảo khiến bọn họ đánh đến cả mẹ cũng nhận không ra nữa.” Nhiếp Hạo nói.
Mộ Thương Nam cúp điện thoại, đáy mắt của anh lóe lên ánh mắt sáng rỡ còn hơn cả tinh hà, giải quyết xong Ám Dạ và Mộ Ly, anh sẽ có thể nói thật tất cả cho Diệp Phi, cùng người phụ nữ bé nhỏ của mình kết hôn sinh con rồi!
Nghĩ đến đây, khóe miệng của anh không kiềm được cong lên nụ cười hạnh phúc.
Anh đứng dậy đi tới phòng ăn, cùng ăn tối với người phụ nữ nhỏ của anh.
Diệp Phi ăn món ăn Á Nữ làm, tay nghề của Á Nữ rất giỏi, hơn nữa cô quá đói rồi, cô ăn một cách ngấu nghiến, lấp đầy bao tử của mình.
Ngước mắt thì nhìn thấy anh bước vào phòng, “Anh làm xong công việc rồi à? Ăn cơm đi!”
Cô cầm cái chén của anh, chu đáo xới cơm cho anh.
“Thích nơi này không?” Ánh mắt Mộ Thương Nam chăm chú nhìn cô gái nhỏ.
“Thích, chỉ là vụ án của tôi không biết khi nào có thể điều tra rõ, thật sự không phải tôi đẩy Lạc Lạc.” Diệp Phi nói.
“Ừ, anh tin em, việc này anh sẽ xử lý.” Giọng nói của Mộ Thương Nam có hơi u ám, anh tin người phụ nữ nhỏ của mình sẽ không làm ra chuyện như vậy, nhưng mẹ anh rất đau lòng về chuyện của Lạc Lạc, cộng thêm khẩu cung của Lạc Lạc, mẹ anh nhận định là do Diệp Phi làm.
“Anh giúp tôi xử lý? Cảm ơn anh.” Chân mày luôn nhíu chặt của Diệp Phi đã giãn ra rồi, nếu như anh có thể giúp cô tìm ra chân tướng, vậy thì tốt quá rồi.
Thực ra, cô cũng không hiểu tại sao Mộ Lạc Lạc lại nói là cô đánh cô ta? Theo lý thì Mộ Lạc Lạc sống sót sau tai nạn đáng lẽ muốn bắt nhất phải là kẻ thù giết mình chứ, sẽ không hại một người không liên can rồi sau đó thả hung thủ thật sự đi.
“Ăn cơm đi, sau đó đi nghỉ ngơi, anh ăn cơm rồi trở về Trung Quốc xử lý.” Mộ Thương Nam nói.
Bàn tay Diệp Phi nắm lại, chăm chú nhìn vào chiếc mặt nạ của anh, lúc anh cúi đầu ăn cơm, đáng ra là cơ hội tốt có thể tháo mặt nạ của anh xuống.
Tay cô giơ lên, đúng lúc anh quay đầu sang nhìn cô, cô giật mình cả kinh, tay lập tức chuyển sang hướng khác, cầm đũa gắp thức ăn cho anh.
Không thể để anh phát hiện mục đích của cô được, nếu không anh lại một người làm thế thân cho anh, cô có tháo mặt nạ xuống thì người cô thấy cũng không phải anh.
Cô nhất định phải trong lúc anh không có phòng bị, nhất cử tháo mặt nạ của anh, xem anh rốt cuộc là ai.
“Em cũng ăn nhiều một chút, tôm hùm phô mai nướng là món em thích nhất nè.” Mộ Thương gắp cho cô một con.
“Cảm ơn.” Diệp Phi dùng muỗng nhỏ múc phần gạch trong đầu tôm hùm ra, phần gạch màu vàng kim phối với phô mai nướng cháy vàng, quả thực là cực phẩm nhân gian.
Mộ Thương Nam không trễ nãi thời gian, ăn cơm cùng cô xong liền lái máy bay trở về Trung Quốc xử lý công việc phía sau.
Diệp Phi ở lại tòa lâu đài, thoải mái đi bộ trong tòa lâu đài thưởng thức phong cảnh như công chúa.
Ở Trung Quốc, Cung Trạch Vũ và Mộ Ly đánh đến bản đổ bị xé tan tành, đánh đến cuối cùng thì hai người cũng hiểu ra, hai người họ ai cũng không thể đoạt được tấm bản đồ.
Anh nhìn Mộ Ly, “Hợp tác đi, tìm thấy mỏ thì mỗi người một nửa. Nếu không chúng ta ai cũng không thể tìm được, nếu như tôi không vui mà hủy mất bản đồ, cả đời này của anh cũng không biết mỏ vàng đen ở đâu.”
Mộ Ly nhếch chân mày một cách quỷ quyệt, cái anh ta muốn là toàn bộ, nhưng mà một nửa cũng tốt hơn là không có, “Được, đào tới mỏ vàng đen thì mỗi người một nửa. Hôm nay kết thúc ở đây, cụ thể ngày nào hợp bản đồ lại thì chúng ta sẽ hẹn thời gian lại.”
Mộ Ly cũng dẫn theo đồ và người của mình đi mất, trong lúc bọn họ lên xe, đuôi mắt anh ta đột nhiên phát hiện người ngồi trên thành tường quay người nhảy ra ngoài, mà hình dáng của người này khiến anh chỉ nhìn cũng nhận ra là Nhiếp Hạo.
Nhiếp Hạo? Nhiếp Hạo không phải ở công ty nước ngoài cùng Mộ Thương Nam sao? Mộ Thương Nam chết rồi, Nhiếp Hạo không sắp xếp tang sự sao?
Mi tâm của anh ta nheo lại, đáy mắt anh ta cuồn cuộn làn sóng tức giận.
“Rút lui!”Chốc lát, anh ta mới dặn dò người của mình lên xe đi, tấm bản đồ trên tay anh suýt bị anh ta vò thành mảnh vụn.
Người trong nhà thờ đều đi hết cả rồi, từ phía trong góc xuất hiện Thiên Tịnh và Thiên Huệ, còn có Diệp Minh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]