Đúng vậy, trong hỉ đường này có đến tận hơn hai mươi người chơi.
Lẻ một, đương nhiên chính là Trọng Phong.
“Quá nhiều người, tôi cảm thấy tự giới thiệu kiểu gì cũng không ổn, sẽ có ai phí sức nhớ tên nhiều người như vậy làm gì.”
Người nói là một con nhóc nhìn chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi. Con nhóc vừa nói vừa đi về bàn thiên địa bày đầy nến, đậu phộng và táo đỏ, bốc một hạt đậu phộng, mở ra nhìn, nói: “Còn rất tươi.”
“Nhìn bài trí nơi này giống hệt như trong phim cổ trang nhỉ, đúng là thú vị!” Một cậu trai trẻ tuổi đi dép lê đưa tay đẩy cửa chính. Két một tiếng, cánh cửa lại thực sự mở ra.
Nhìn ra ngoài là có thể nhìn thấy được sân nhỏ sạch sẽ phía trước, đối diện sân là cửa hiên ngói xanh, còn có một khoảng trời phía trên.
Trời chưa tối hẳn, xám xịt u ám, ánh sáng đã không đủ để xuyên qua cửa sổ chiếu sáng trong phòng, cho nên ánh sáng trong hỉ đường đều là ánh nến.
Một người chơi tựa cạnh cột thấy vậy liền ngẩn ra: “Kỳ lạ, không phải chúng nó nói là tầng hầm sao, vậy sao cửa này lại mở ra được?”
Cậu trai đi dép lê vừa mở cửa nhìn ra bên ngoài, chỉ cửa chính đóng chặt phía trước, nói: “Không phải còn cánh cửa kia đang đóng sao, tôi đi thử xem có mở ra được không.”
Anh ta vừa dứt lời liền định cất bước đi ra ngoài, sau lưng lại có người ngăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-hoan-di-loai-nguoi/2414432/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.