Khi đội ba người Tống Tân gặp lại hai người kia, bọn họ đang gãi sồn sột khắp người.
Đặc biệt là những phần không được che chắn như cổ, mặt, cùng mu bàn tay. Gãi đến mức hiện lên vết móng tay màu đỏ lừ.
Sử Văn nói: “Thời gian đàn kiến xuất hiện lại dài thêm rồi. Thời gian càng dài, chúng nó càng bao phủ được nhiều đường hơn. Bọn tôi cũng không dám chạy tới quá gần cửa ra, cho nên đều bị cắn.”
Tiết Văn vừa cố gắng đưa tay ra phía sau lưng vừa nói: “May là bọn em chạy nhanh, bằng không đã bị chúng nó cắn chết rồi! Bị kiến cắn chết, nói ra thật quá mất mặt!”
“Được rồi đừng kêu ca nữa.” Sử Văn vỗ vai cậy, vẻ mặt giọng điệu đều giống như một người anh đối với em trai mình.
Anh ta nói: “Đừng để phí thời gian nữa, chúng ta bây giờ có thể chạy về phía trước. Lần này không biết đàn kiến còn xuất hiện không. Điểm kích phát ở ngay đằng trước kia thôi. Từ khi đàn kiến lần trước biến mất đến giờ đã được một lúc rồi, chỉ sợ lần này sẽ tránh không nổi nữa.”
“Đàn kiến ở con đường này được cài đặt khá là thú vị đấy.” Vừa chạy, Nghiêm Tĩnh vừa nói: “Nếu lần đầu tiên đi qua con đường này mà không cần quay lại thì độ nguy hiểm của chúng sẽ rất nhỏ. Số lần đi qua đi lại càng nhiều, sự nguy hiểm của chúng sẽ càng lớn.”
Tiết Thịnh nói tiếp: “Hơn nữa, bởi vì thời gian tồn tại của chúng sẽ càng ngày càng dài nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-hoan-di-loai-nguoi/2414385/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.