Tống Tân dựa vào cạnh tường, ánh mắt nhìn đám sương trắng bên ngoài, trong lòng không ngừng nghĩ cách thoát ra khỏi bế tắc này.
Nhưng cách còn chưa nghĩ ra thì Đại Hào đã tỉnh ngủ rồi.
Anh ta ngáp dài ngồi dậy, vò mái tóc xốc xếch, gào mồm lên với Tống Tân: “Này, đồ ăn đâu?”
Tống Tân quay đầu nhìn anh ta, đưa tay nói: “Cho tôi mượn một chiếc dao găm, tôi sẽ xuống cắt thịt nướng cho anh ăn luôn.”
Đại Hào trừng mắt: “Cho nên không có đồ ăn hả?”
Tống Tân ho một tiếng, chỉ chỉ cái bát bên cạnh: “Có nước.”
“Ai biết cô có hạ độc không!” Đại Hào đứng dậy, hùng hổ nói: “Tìm lại đi, ông đây sắp chết đói rồi!”
Tống Tân trợn mắt khinh thường, thầm nghĩ tôi còn mong anh chết đói thật cho bớt việc đây này.
Mặc dù biết dưới kia chắc chắn không tìm được đồ ăn, nhưng Tống Tân vẫn phải xuống thêm lần nữa cho có.
Trước khi xuống tầng cô qua xem 002 một chút, thấy sắc mặt anh ta đã khá hơn, vết thương nhỏ trên người cũng đã khép lại, nhưng chỗ bị thương nặng vẫn không có thay đổi gì.
Cô và Trọng Phong cùng xuống tầng, chậm rãi dạo qua bốn tầng một vòng. Lúc quay về thì đập nát chiếc tủ gỗ dùng để làm củi, cắt lấy một ít thịt từ thi thể ở tầng ba.
Trở lại sân thượng, Đại Hào thấy trong tay bọn họ cầm gì đó, mắt sắp lồi cả ra rồi.
Chờ đến khi thấy Tống Tân sai Trọng Phong dựng củi nhóm lửa nướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-hoan-di-loai-nguoi/2414333/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.