Phòng ở tầng một không nhiều bằng tầng hai, bởi vì phía trước bị đại sảnh chiếm chỗ.
Dãy phòng bị khóa lại hết, ổ khóa rỉ sét loang lổ, trên tay nắm cửa cũng toàn bụi, dùng tay chạm vào sẽ để lại vết tay, dường như đã rất lâu không có người ở.
Phòng ở tầng hai mặc dù hơi cũ nhưng ít ra còn sạch sẽ.
Đại Hào đưa tay gõ gõ cửa, quay đầu nói với Tống Tân: “Liệu có khi nào trong này giấu thi thể nhiều năm trước không nhỉ?”
Tống Tân nói: “Anh có thể phá cửa ra xem thử.”
Anh ta hừ lạnh: “Cô tưởng tôi ngốc à? Tùy tiện làm xằng làm bậy chưa biết chừng sẽ bị trừ điểm!”
Nói đến đây, Tống Tân cúi đầu liếc nhìn đồng hồ điểm trên cổ tay, vẫn là hai số 0 rất lớn.
Trên bậc thang vang lên tiếng bước chân, chẳng mấy chốc cô gái xinh đẹp kia đã đi xuống.
Nhìn thấy bọn họ, cô ta khẽ mỉm cười, nói: “Tôi đang định đi xem xung quanh, không ngờ mấy người còn tới sớm hơn, có phát hiện gì không?”
Tống Tân vừa định lên tiếng, Đại Hào đã tranh trước: “Liên quan éo gì đến cô, tự tìm đi.”
“…”
Nụ cười trên mặt cô ta lập tức cứng lại, không dễ gì mới khống chế được biểu cảm.
Cô ta rõ ràng đang kìm chế cơn giận, sau đó lẳng lặng đi vào hành lang.
Tống Tân bất đắc dĩ thở dài, dẫn Trọng Phong ra ngoài.
Đại Hào thấy thế cũng vội gọi 002 đi theo.
Tống Tân đi quanh đại sảnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-hoan-di-loai-nguoi/2414318/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.