Tống Tân và Trọng Phong lục soát cả căn phòng nhưng không tìm thêm được gì.
Về phần danh thiếp, cô cảm thấy không đáng được coi là manh mối. Nhưng nếu đã tìm thấy dưới đệm thì cô tạm thời giữ lại vẫn hơn.
Ngay khi Tống Tân vừa mới lục soát xong cả phòng, cửa phòng đã bị đập rầm rầm, đồng thời từ ngoài cửa vang lên tiếng hô vô cùng sốt ruột của Đại Hào: “Mở cửa, mau mở cửa! Nhanh!”
Tống Tâ thở dài, dưới sự thúc giục như đòi nợ của anh ta, cô nhàn nhã đi ra mở cửa.
Ngoài cửa, sắc mặt Đại Hào có chút kỳ quái, cảm xúc phức tạp đến nỗi Tống Tân cũng không nhìn ra tâm trạng hiện giờ của anh ta.
Nhìn thấy Tống Tân mở cửa, anh ta dường như thở dài một hơi, túm tay Tống Tân lôi về phòng.
Lúc này, hai phòng bên cạnh đều khẽ khàng mở cửa, lặng lẽ ngó ra, cùng nhìn nhau rồi lại lặng lẽ đóng cửa lại.
Tống Tân bị Đại Hào vội vã kéo qua, kéo đến tận bên cạnh thùng rác anh ta mới buông tay, vẻ mặt khó tả chỉ thùng rác: “Trong này có cái gì đó, cô mau cầm lên xem là cái gì!”
Tống Tân nhìn chằm chằm anh ta, nghi ngờ hỏi lại: “Tại sao anh không cầm, có độc à?”
Đại Hào trợn mắt: “Cô mới có độc!”
Tống Tân nhịn: “Ý tôi là thứ trong thùng rác có độc à?”
“Không có độc, nghĩ gì thế!” Đại Hào bê thùng rác đến trước mặt Tống Tân: “Mau lấy ra xem có phải là c ái ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-hoan-di-loai-nguoi/2414313/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.