Đại Hào dừng lại, khóe môi hơi cong lên, nheo mắt nói: “Hóa ra là vậy… Thế chúng ta tìm chỗ từ từ nói chuyện nào.”
Anh ta vứt kiếm cho 002, dùng hai tay túm cổ áo người phụ nữ kia, kéo bà ta ra khỏi quầy.
Bởi vì thể trọng bà ta nên dù khỏe như Đại Hào cũng mất kha khá sức mới lôi đi được.
Anh ta lôi xềnh xệch bà ta lên tầng 2, vừa đi vừa hô: “Tống Tân, ra đây! Có manh mối rồi này!”
Tống Tân nghe vậy, mở cửa nhìn ra ngoài, thấy Đại Hào đang lôi người phụ nữ kia tới.
Ở phía sau anh ta ngoại trừ 002 còn cả những người chơi khác.
Khi Đại Hào đi được một nửa hành lang thì ngừng chân, quay đầu ra lệnh cho 002: “Cậu ở đây canh. Lấy chỗ cậu đứng làm ranh giới, ai dám vượt qua một bước thì cứ giết!”
002 gật đầu, rút kiếm đứng ở hành lang, mắt sáng quắc nhìn những người chơi đi theo đằng sau.
Dương Nhã Lệ nhăn mày: “Nhưng phòng của tôi ở trong, tôi chỉ muốn về phòng mà thôi, các người dựa vào cái gì không cho tôi về?”
“Đúng vậy.” Có người phụ họa: “Hơn nữa NPC có manh mối, các người dựa vào cái gì không cho chúng tôi nghe cùng? Lỡ các người là gián điệp thì chúng tôi chẳng phải chết hết à?”
“Dựa vào cái gì à?” Đại Hào cười sằng sặc.
Anh ta cười một lúc lâu mới dừng lại, vênh mặt kiêu ngạo đáp: “Dựa vào việc ông đây là số 1! Các người là cái thá gì chứ? Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-hoan-di-loai-nguoi/2414307/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.