Tống Tân Bất đắc dĩ gãi đầu, cười nói: “Thế giờ đi ngủ được chưa? Anh ngoan ngoãn ngủ giường đi, trước kia đều là anh ngủ đất, giờ để em ngủ một lần là đúng rồi.”
“Được.” Trọng Phong đứng lên: “Ngủ ngon.”
Tống Tân nằm xuống nhắm mắt lại, ngủ trên mặt đất cứng lại cảm thấy nhẹ nhàng biết bao nhiêu.
Đến khi cô tỉnh thì dường như vẫn còn sớm, bên ngoài im ắng không có bất cứ âm thanh nào. Cô ngồi dậy mở vòng tay để màn hình chiếu sáng xung quanh. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua giường, lại thấy trên đó trống rỗng, không thấy bóng dáng Trọng Phong đâu cả.
Tống Tân ngẩn người, quay đầu nhìn những nơi khác, mới phát hiện anh ngủ trên sàn nhà phía sau cô không xa.
Anh như vậy bảo cô làm sao nỡ để anh rời đi.
Ánh sáng từ màn hình vòng tay chỉ có thể chiếu sáng một chút xung quanh, Trọng Phong không vì chút ánh sáng mờ này mà tỉnh lại. Tống Tân liền khẽ khàng xoay người, nheo mắt nhìn anh.
Anh nằm nghiêng, hai mắt nhắm nghiền, mặt không biểu cảm, nhìn giống như… Món đồ chơi không có sự sống.
Tống Tân khẽ thở dài trong lòng, yên lặng tắt vòng tay, ngồi trong bóng tối suy ngẫm.
Trong trò chơi lần này, cô có cơ hội giết Đại Hào. Chỉ cần lên kế hoạch, dựa theo tính cách xốc nổi của Đại Hào, rất có thể sẽ trúng bẫy của cô.
Nhưng nếu có thể, cô cũng không muốn làm kẻ thù với Đại Hào. Không chỉ vì nguy hiểm, mà còn vì Đại Hào và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-hoan-di-loai-nguoi/2414299/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.