Tách một tiếng, ảnh chụp nhòe.
Tống Tân mất tự nhiên ho khẽ một tiếng, mím môi giơ di động lên. Cô không quay đầu nhìn Trọng Phong, chỉ nhìn màn hình: “Chưa chụp được, lại nào.”
Lần này ảnh chụp đẹp hơn rất nhiều, đẹp nhất là nụ cười của Trọng Phong.
Trọng Phong cầm lấy di động từ tay cô, tắt hiệu ứng, dùng động tác cũ chụp lại một lần.
Trong ảnh Tống Tân không cười, thậm chí còn không dám nhìn vào màn hình.
Trong lòng cô có chút hoảng hốt, rõ ràng là đang chụp ảnh, nhưng không biết vì sao sự chú ý chỉ toàn tập trung vào bàn tay đang đặt trên vai trái mình.
Trên ảnh Trọng Phong vẫn cười thật tươi, anh nhìn thẳng vào màn hình, tay phải giơ cao cầm di động. Tống Tân nhìn bên trái, được Trọng Phong cao lớn ôm lấy vai, hơn nữa vì góc chụp khiến cô càng có vẻ nhỏ xinh so với anh.
“Em thật xinh đẹp.” Trọng Phong trả đi động cho cô, đôi mắt cong thành trăng non, chậm rãi nói: “Nếu tôi cũng có di động thì tốt.”
Tống Tân hiểu ý anh. Anh sợ mình sẽ rời đi. Nếu có di động anh có thể lưu ảnh chụp của họ.
Cho nên, rõ ràng có thể dẫn anh tới cửa hàng di động lấy một cái, nhưng cô lại không nói gì hết.
Tống Tân giả vờ không hiểu, cười nói: “Chờ trò chơi kết thúc, em táng gia bại sản cũng phải mua cho anh một chiếc, loại tốt nhất.”
Trọng Phong nói: “Em dùng tốt nhất, cho tôi di động cũ là được.”
Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-hoan-di-loai-nguoi/2414268/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.