“Đừng quá lo lắng, sẽ không sao đâu.” Trọng Phong vỗ vỗ đầu cô, Tống Tân buồn cười cầm lấy tay anh, chỉ giường: “Anh ngủ một lát đi, em ra cửa sổ trông chừng chúng nó.”
Trọng Phong ừ một tiếng, nhìn phòng một vòng, sau đó bê ghế bên bàn trang điểm đến trước cửa sổ, quay đầu lại nói: “Em đừng đứng, còn phải xoa mắt cá chân.”
Tống Tân bật cười: “Em biết mà, anh yên tâm.”
Đám quái vật kia vẫn không biết mệt mỏi mà bay lượn trên bầu trời. Tống Tân ngồi trước cửa sổ từ khe hở tấm rèm, yên tĩnh nhìn chằm chằm chúng nó thật lâu.
Cô không biết bây giờ là mấy giờ, cũng không biết đã qua bao lâu, nhưng cho đến khi Trọng Phong tỉnh, chúng nó vẫn đang bay.
Tiếng tông cửa đã ngừng từ lâu, hơn nữa cũng không nghe thấy tiếng kêu cạc cạc đặc trưng của chúng nó nữa. Quái vật ở bên ngoài hẳn là đã đi hết rồi.
Sau khi Trọng Phong tỉnh lại, đi đến cạnh cô, cúi đầu hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
Tống Tân cười: “Câu này là em hỏi anh mới đúng?”
Anh cười nói: “Vết thương khép lại chậm hơn trước rất nhiều, nhưng sẽ không sao hết. Chân em còn đau không?”
“Đã hết từ lâu rồi, bây giờ hoàn toàn không sao cả.” Tống Tân nói, không nhịn được ngáp một cái.
Cứ luôn ngồi nhìn quái vật bay lượn ngoài cửa sổ, cô đã sắp ngủ gật rồi.
Trọng Phong thấy thế liền bắt cô đi nghỉ, anh thay ca.
Tống Tân suy nghĩ một chút liền đồng ý. Dù sao cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-hoan-di-loai-nguoi/2414260/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.