Sau khi bọn họ lái qua một tấm bảng chỉ đường “Thôn Hướng Dương”, Tống Tân mới dừng xe, bảo Sở Sáo gọi Đại Hào dậy.
Đại Hào mơ mơ màng màng tỉnh lại, dụi mắt hỏi: “Đến nhà bà cô chưa?”
Tống Tân kìm chế để không mắng anh ta là heo, chỉ bảng chỉ dẫn bên ngoài: “Tay Từ Sơn kia có lẽ ở đây, anh muốn đi không?”
Đại Hào vươn vai duỗi lưng i, mở cửa xe ngó ra nhìn trời, hơi híp mắt lại nói: “Á đù, sao vẫn còn tận hơn 3,000 người vậy? Đến chịu đấy!”
Số lượng trên bầu trời cũng mới giảm chưa đến một trăm.
Anh ta quay đầu hỏi Tống Tân: “Cô cảm thấy nên đi hay không? Giết được tên nào hay tên nấy mà.”
Tống Tân nói: “Thật ra tôi cảm thấy không đi là tốt nhất, Từ Sơn có lẽ có súng đạn, thuốc nổ. Vì giảm bớt một người chơi mà mạo hiểm như vậy không đáng.”
“Ờ.” Đại Hào gật đầu, rồi mới chợt sực nhớ: “Nếu đã thấy không nên thì cô dừng xe ở đây làm gì?”
Sở Sáo ngoan ngoãn mở cửa xe: “Cô ấy muốn đánh thức anh dậy thôi, đến lúc nên đổi người lái xe rồi.”
Tống Tân cười híp cả mắt, vừa xuống xe vừa nói: “Vẫn là Sở Sáo thông minh.”
Trọng Phong từ ghế phụ xuống, nhìn cô chằm chằm.
“…” Tống Tân bổ sung: “Anh cũng thông minh.”
Đại Hào cắn răng: “Thế hóa ra mỗi ông đây ngu ngốc à?”
Sở Sáo an ủi: “Nhưng anh có cơ bụng 8 múi.”
Đại Hào: “….”
Tống Tân nhịn cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-hoan-di-loai-nguoi/2414220/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.