Chương trước
Chương sau
"Chuyện cầu phúc vì Đông Lâm đương nhiên càng nhiều càng tốt, trẫm không ngại sắc phong thêm mấy danh hiệu Thánh Cô nữa đâu. Các vị ai khanh nếu nhà ai có con gái dịu dàng động lòng người, trẫm có thể sắc phong từng người một!" Nạp Lan Thần Dật thấy Hoàng Ái Khanh tiếp chỉ, cũng không nhìn thêm vẻ mặt như ăn phải ruồi của ông ta mà nhìn sang những đại thần khác, đôi mắt sắc bén đảo qua từng người, nước chảy mây trôi nói.
Vừa nói như vậy, ý tứ cũng đã rõ ràng. Nếu người nào còn dám đánh chủ ý muốn đưa con gái lên long sàng của hắn, hắn sẽ biến tất cả những nữ tử đó thành ni cô, cả đời không thể cưới gả. Như vậy còn ai dám lỗ mãng?
Nhìn đám đại thần đã an phận một chút, Nạp Lan Thần Dật vươn tay vỗ vỗ y phục, dáng vẻ không để tâm tiếp tục nói, "Hoàng Hậu Nam thị (*)  không chỉ là hoàng hậu Đông Lâm ta, mà còn là Nữ hoàng Nam Hải. thân là Nữ hoàn, xử lý chuyện triều chính vốn là hợp lý, làm sao có thể dùng việc hậu cung không được tham gia chính sự trói buộc nàng? Quyền lực của nàng đều là trẫm cho, nếu các ngươi có ý kiến với nàng chính là có ý kiến với trẫm. Nếu ngày sau trẫm nghe được ai nói Hoàng hậu không phải, cũng đừng trách trẫm không nể nang!"
(*) Ở đây trên triều phải gọi họ, mà nữ tử cổ đại thường được gọi là họ + thị, không ai lại họ hoàng hậu họ Nam cả, đúng không?
Các vị địa thần thấy tuy vẻ mặt Nạp Lan Thần Dật vẫn ôn hòa nhưng trong mắt thấp thoáng tức giận, cả đám đều sợ tới mức không dám lên tiếng. Bọn họ chưa từng thấy được một Nạp Lan Thần Dật ôn hòa nhã nhặn khi nổi giận lại đáng sợ âm trầm như vậy.
Một đám đều nhao nhao gật đầu xưng vâng.
"Nghe nói hôm nay trên triều rất nhiều người bắt tội sao?" Nạp Lan Thần Dật trở lại tẩm cung, Nam Ức Tịnh đang tựa vào giường mỹ nhân, nhìn thấy Nạp Lan Thần Dật trở về thì không để ý cong môi, có chút lười biếng nói.
Nạp Lan Thần Dật liếc nhìn Nam Ức Tịnh, vươn tay vén sợi tóc rơi xuống của nàng, nụ cười sủng nịnh nói "Đúng. Nhưng sau này cũng không còn rồi."
Nam Ức Tịnh không nói gì cười cười, đôi mắt đen tuyền sâu thẳm nhìn Nạp Lan Thần Dật. Thực ra nàng không để ý người khác bàn luận về mình, dù cho người khắp thiên hạ chê trách nàng thì đã sao? Chỉ cần chàng không vì điều đó đổi thay là được.
Nhưng dù nói vậy nhưng việc Nạp Lan Thần Dật làm vì nàng vẫn khiến cho nàng không biết tại sao lại cảm động. Cảm giác được một người che chở bảo vệ thật sự rất không tệ.
Một tháng Nạp Lan Thần Dật đăng cơ, tất cả Đông Lâm đều được hắn dứt khoát điều chỉnh một phen, so với khi Nạp Lan Đức tại vị thì còn vững chắc hơn. Mà một số lượng lớn tiến sĩ mới cũng vào triều. Chuyện đáng ghét thứ hai lại xuất hiện.
"Hoàng thượng, thần có điều cần tấu!" Tiến sĩ mới vào triều ngôn từ chính nghĩa nói, thân là Tân khoa Trạng Nguyên, hắn tràn đầy lòng muốn phục thù. Vì muốn bày hết vẻ trung trực của mình, việc đầu tiên chính là phải nói Hoàng thượng sủng ái Hoàng hậu nương nương là không đúng.
"Hả? Ái khanh mờ nói." Nạp Lan Thần Dật nghe vậy thì lười biếng nhíu mầy, miễn cưỡng đáp. Dáng vẻ rất chăm chú lắng nghe. Hi vọng người này không nói ra việc gì khiến hắn không vui.
"Hoàng hậu nương nương làm việc quá kiêu căng, tính tình ghen tỵ..." Tân khoa Trạng Nguyên không biết sống chết lải nhải quở trách Nam Ức Tịnh làm việc ác, đều vì yêu nữ Nam Ức Tịnh này mới khiến hoàng thượng anh minh thần võ của bọn họ không chịu nạp phi, chỉ sủng mình nàng, thực sự là tai họa của Đông Lâm.
Một mình hắn sắc mặt phấn khỏi nói, những quan viên khác đều thi nhau nhìn hắn đầy đồng cảm.
"Nói xong rồi sao?" Nạp Lan Thần Dật nhìn thoáng qua Tân khoa Trạng Nguyên, trong mắt không chút dao động nào, khóe môi chậm rãi cong lên nụ cười, chậm chạp hỏi "Các vị ái khanh thấy thế nào?"
"Khởi bẩm hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương hiền đức rộng lượng, mẫu nghi thiên hạ, người này thế nhưng dám phỉ báng hoàng hậu nương nương. Chúng thần cảm thấy phải mang hắn đi lưu đày!" Chúng đại thần cùng nhau nói ra. Qua vài lần thượng tấu hoàng hậu nương nương cùng cách xử trí, các vị đại thần đã có nhận thức sâu sắc về mức độ sủng ái của hoàng thượng với hoàng hậu nương nương.
"Một khi đã như vậy, liền theo ý chúng ai khanh đi." Nạp Lan Thần Dật miễn cương nhếch môi, trong mắt thoáng tia gian tà. Không uổng phí hắn khổ tâm "bồi dưỡng" bọn họ, cuối cũng cũng biết nên làm gì rồi.
Tân khoa Trạng Nguyên kia vừa nghe vậy thì liền choáng váng, hắn chính là Tân khoa Trạng Nguyên, là rường cột nước nhà, thế nhưng bọn họ lại dám nói nên đưa hắn đi lưu đày, đây thực sự quá đáng mà!
"Hoàng thượng, từng câu chữ của thần đều vì suy nghĩ cho Đông Lâm, người không thể làm vậy! Ta là rường cột nước nhà!" Tân khoa Trạng Nguyên kia sốt ruột mà nói thẳng chữ "ta".
Vốn lông mi buông xuống của Nạp Lan Thần Dật lại hơi nâng lên, trong con ngươi đen tuyền hiện lên sự sắc bén, hắn câu môi cười lười biếng tao nhã nhưng giọng nói lại băng lãnh vô cùng "Các vị ái khanh đều nhất trí cho rằng nên đi lưu đày, chẳng lẽ Lục ái khanh cảm thấy các vị ái khanh ai cũng kém ngươi? Hơn nữa, trước mặt trẫm dám xưng ta, chính là tội bất kính."
Tân khoa Trạng Nguyên nghe Nạp Lan Thần Dật nói mà sắc mặt lập tức trắng bệch, ấp úng muốn biện bạch nhưng lại không biết nên nói gì, nhất là khi bị đôi mắt tối tăm thâm sâu của Nạp Lan Thần Dật nhìn, cho dù có lời muốn nói thì toàn bộ cũng không thoát ra miệng được, chỉ có thể nhìn Nạp Lan Thần Dật như vậy.
Các đại thần khác trong lòng đều yên lặng lau nước mắt thay Tân khoa Trạng Nguyên này, lại dám lý luận với hoàng thượng của bọn họ, phải biết rằng hoàng thượng vốn luôn cười như không có việc gì như vậy lại có thể khiến ngươi hận không thể cắt đi đầu lưỡi của mình đấy.
Đối nghịch với hoàng thượng, đó tuyệt đối là chuyện không sáng suốt nhất. Việc Tân khoa Trạng Nguyên bị lưu đày đã truyền đi khắp quan giới(*). Từ đó về sau, trong triều không còn ai dám nói hoàng hậu nương nương một chữ "Không tốt" nữa.
(*) quan giới: tầng lớp làm quan, giới làm quan.
Tất cả quan viên đều hiểu rõ được một định luật, hoàng hậu nương nương luôn đúng. Nếu hoàng hậu nương nương sai, mời xem lại điều thứ nhất!
Tình hình Đông Lâm đã dần ổn định. Nam Hải dưới sự cai trị của Nam Khởi và Doãn Lưu Quang cũng từ từ khôi phục, hơn nữa có bảo tàng võ lâm phụ trợn, Đông Lâm và Nam Hải càng cường thịnh, mà tỉnh cảm không thể phá vỡ của Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật cũng khiến Đông Lâm và Nam Hải thành liên minh tốt nhất.
Khi Đông Lâm và Nam Hải kết đồng mình, Tây Nhạc và Bắc Mạc cũng cảm nhận được nguy cơ. Hơn nữa đối với Hạ Văn Cử luôn muốn thống nhất thiên hạ mà nói, bây giờ nhất định phải hành động mới không đến mức bị Nạp Lan Thần Dật dắt mũi đi.
Lại là mùng bay tháng bảy. Bây giờ, danh kỹ Đổng Thư Thư biểu diễn, không những Nạp Lan Thần Dật không xuất hiện, ngay cả Tiêu Đông Du cũng không đến. Đối với việc này cũng có nhiều cách nói.
Có người nói, Nam Ức Tịnh ghen tỵ, tuy Nạp Lan Thần Dật thích Đổng Thư Thư nhưng lại không dám đến như trước kia. Mà Tiêu Đông Du đã là thần tử dưới Nạp Lan Thần Dật, đương nhiên cũng không dám động đến nữ tử Nạp Lan Thần Dật nhìn trúng.
Cũng có người nói, Nạp Lan Thần Dật và Tiêu Đông Du chỉ cố ý mượn chuyện này để giả vờ không vừa mắt nhau, vốn Tiêu Đông Du chính là người của Nạp Lan Thần Dật, nếu không coi những người dưới trướng Nạp Lan Nhược Phong ở kinh thành sao có thể dễ dàng bị Nạp Lan Thần Dật tóm gọn như vậy?
Về phần Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật thì từ trước tới nay cũng không để lời đồn đãi bên ngoài trong lòng, người ta muốn nói chuyện của bọn họ như thế nào cũng không ảnh hưởng đến bọn họ.
Ngồi trong phòng của Đổng Thư Thư, Nam Ức Tịnh cong môi cười. Lúc trước khi tới nơi này nàng vẫn chỉ là vợ chưa cưới của Nạp Lan Thần Dật, còn hiện tại nàng đã là Hoàng hậu của chàng rồi.
"Tây Nhạc có hành động nào không." Nạp Lan Thần Dật ngồi bên cạnh Nam Ức Tịnh, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Đổng Thư Thư, giọng điệu ôn hòa mà xa cách.
Đổng Thư Thư liếc nhìn Nạp Lan Thần Dật, ánh mắt lóe lóe, không phải vẻ mặt mềm mại như bình thường mà lại mang theo chút phức tạp nhưng đã bị nàng che giấu khi rủ mắt, nàng bẩm báo "Tây Nhạc đã kết thành liên minh với Bắc Mạc."
Nạp Lan Thần Dật nghe vậy cũng không thấy có vẻ kinh ngạc gì, hắn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Đổng Thư Thư, lại hỏi chút chuyện khác về tình báo rồi liền để nàng ta lui xuống.
Nam Ức Tịnh nhìn bóng lưng rời đi của Đổng Thư Thư, cảm thấy hôm nay vẻ mặt nàng ta thực sự rất kỳ quái, dường như trong lòng đang cực kỳ mâu thuẫn, dáng vẻ muốn nói lại thôi, mà ánh mắt nàng ta cũng vô cùng mập mờ, giống như đang giấu giếm bí mật nào đó.
Nam Ức Tịnh liếc nhìn Nạp Lan Thần Dật, hỏi "Nếu Tây Nhạc và Bắc Mạc thật sự trở thành đồng minh, Thần Dật tính nên làm gì?"
Nếu như Tây Nhạc thật sự liên minh với Bắc Mạc, tất nhiên sẽ thành một thể đối kháng với Đông Lâm và Nam Hải, đến lúc đó Nạp Lan Thần Dật muốn thống nhất thiên hạ sẽ phải ra tay với Tây Nhạc trước.
"Tây Nhạc sẽ không kết minh với Bắc Mạc." Nạp Lan Thần Dật cực kỳ chắc chắn nói, trong con ngươi đen tuyền ẩn giấu sự bí hiểm, hơi cong môi, không nhìn ra tâm trạng.
Tuy Nam Ức Tịnh không biết Nạp Lan Thần Dật lấy cái gì để đảm bảo Tây Nhạc sẽ không kết minh với Bắc Mạc, dù sao liên minh với Bắc Mạc mới là cách tốt nhất để không bị chiếm đoạt. Nhưng nếu Nạp Lan Thần Dật đã khẳng định như vậy thì tuyệt đối sẽ không sai lầm. Chỉ là nếu Nạp Lan Thần Dật đã khẳng định Tây Nhạc không kết minh với Bắc Mạc, vậy tin tức của Đổng Thư Thư từ đâu đến chứ?
"Nếu thật sự như vậy, Đổng Thư Thư kia..." Nam Ức Tịnh nhíu mày, cảm giác được vẻ mặt khác lạ của Đổng Tư Tư là có ý khác. Nhưng mà gia đình Đổng Tư Tư đã sớm bị diệt, chỉ còn lại mình nàng ta căn bản không thể bị uy hiếp được, tại sao nàng ta có thể bị người khác lợi dụng chứ?
Nạp Lan Thần Dật nghe vậy, trong mắt hiện lên cảm thán, con ngươi đen như mực dường như đang suy nghĩ gì đó, im lặng một lúc mới nói với Nam Ức Tịnh, "Sở dĩ Một nhà Đổng gia bị diệt đều là do ta."
Trước kia Đông giả bị diệt khẩu đều là vì hắn, mà hắn cũng thấy được Đông Thư Thư vô cùng đáng thương, hơn nữa có thể để hắn sử dụng nên mới để lại mạng cho nàng ta, bởi vậy hắn mới đối xử với nàng ta ôn hòa hơn với người khác.
Chỉ là không ngờ, chuyện ban đầu rốt cuộc cũng gieo nhân quả. Chắc là Hạ Văn Cử đã tra ra chân tướng năm đó, nói toàn bộ với Đổng Thư Thư, mà Đổng Thư Thư vì trả thù máu của gia tộc mà phản bội hắn. Không thể không nói, chiêu này của Hạ Văn Cử cực kỳ cao, nếu không phải hắn sớm biết Tây Nhạc sẽ không liên minh cùng Bắc Mạc thì chỉ sợ thật sự bị lừa mà ra tay với Tây Nhạc rồi.
Chỉ tiếc, lập trường của Tây Nhạc từ trước tới nay hắn vô cùng rõ ràng. Làm sao có thể bị Hạ Văn Cử tính kế chứ? Nếu không bị dính kế này, vậy thì tương kế tựu kế (3) là cách tốt nhất.
(3) tương kế tựu kế: lợi dụng kế sách của đối phương để đối phó lại đối phương; dùng mưu của địch để làm cho kế hoạch của mình thành công.
Mà Nam Ức Tịnh nghe Nạp Lan Thần Dật nói, gương mặt liền kinh ngạc, tiếp đó liền rất nhanh đã rõ. Đối với chuyện này, nàng chỉ có thể thầm cảm thán một câu được thôi. Yêu chính kẻ thù diệt môn của mình, khó trách Đổng Thư Thư lại mâu thuẫn bất an như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.