Edit: Lãnh Thiên Nhii.
Nam Dận nghe Doãn Lưu Nguyệt nói, chỉ cho là Doãn Lưu Nguyệt không chịu giúp hắn, sắc mặt khẽ hơi biến thành trầm xuống, đưa tay đè bả vai Doãn Lưu Nguyệt lại, mang theo vài phần âm trầm nói, "Doãn Lưu Nguyệt. Chúng ta nhưng đang trên một con thuyền. Chỉ khi ta leo lên đế vị, ngươi mới có tương lai!"
Thân thể Doãn Lưu Nguyệt hiện vốn yếu đuối không chịu nổi, làm sao có thể chịu nổi hơi sức lớn như vậy của Nam Dận, sắc mặt nàng lập tức trắng bệch thêm mấy phần, đôi con ngươi cũng là đầy ắp châm chọc.
Đang trên một con thuyền sao? Sợ không phải đạo lý này thôi. Coi như nàng giúp hắn lấy được đế vị, tính tình Nam dận phong lưu như vậy có mới nới cũ, sao có thể đối sử tốt với nàng? Huống chi chuyện cho tới bây giờ, nàng cũng sớm đã thấy ra, cái gì hoàng hậu, cái gì mẫu nghi thiên hạ, chỉ là lời nói vô căn cứ thôi.
"Thái tử điện hạ cho là thân thể Lưu Nguyệt còn có thể sống cho đến lúc đấy sao?" Doãn Lưu Nguyệt mặc cho Nam Dận kìm bả vai nàng, trên mặt tái nhợt đột nhiên hiện ra một tia ửng hồng, nàng mãnh liệt ho khan mấy tiếng, là ho ra máu.
Thân thể nàng nàng biết. Kể từ lần đó sau khi sinh non thân thể nàng vẫn yếu, cộng thêm ngày đêm u buồn bực bội, thân thể nàng ngày càng lụn bại. Sợ là đã phải chấm dứt thôi.
Nam Dận thấy Doãn Lưu Nguyệt bộ dáng mệt mỏi, không khỏi sinh lòng chán ghét, muốn nói cái gì nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-hau-ngoan-ngoan-de-tram-sung/565312/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.