Chương trước
Chương sau
Trong đầu hiện ra một cặp mắt đen tuyền quật cường mà hắn từng thấy khi còn nhỏ kia. Trong lòng hắn không khỏi giật mình, hỏi "Nghe nói năm đó Nam Hải trộm long tráo phượng, để công chúa Ức Tịnh thay thế thái tử Nam Dận đến đây làm con tin, không biết có phải là thật hay không?"
Nam Ức Tịnh nghe Nạp Lan Nhược Phong hỏi đến chuyện năm đó, cũng do nhớ tới năm đó Nạp Lan Nhược Phong cũng làm khó dễ mình rất nhiều nên trong mắt không khỏi hiện lên một tia hận, nhếch môi cười nói: "Qủa thật là như vậy. Năm đó thái tử điện hạ đã chăm sóc cho Ức Tịnh rất nhiều, Ức Tịnh vẫn khắc trong đáy lòng nha!"
Nạp Lan Nhược Phong nghe được lời nói ý nghĩa sâu xa của Nam Ức Tịnh mà sắc mặt liền lập tức u ám lại. Hồi nhỏ hắn gây ra khó dễ cho nàng rất nhiều đương nhiên hắn sẽ không quên, nhưng mà hắn thực không ngờ tới, thiếu niên quật cường năm đó lại chính là một cô gái hoạt sắc sinh hương như vậy.
Nhìn bên mặt xinh đẹp mà quật cường của Nam Ức Tịnh mà không biết vì sao Nạp Lan Nhược Phong lại sinh lòng cảm khái, nếu như lúc trước hắn biết nàng là con gái thì sợ là hắn cũng không đối xử với nàng như vậy. 
"Nói như vậy, Nam Hải đã từ bỏ công chúa Ức Tịnh sao?" Nạp Lan Hạo Hiên thế nhưng nắm được mấu chốt, vì muốn bảo đảm rằng Nam Ức Tịnh sẽ không quay lại hướng về Nam Hải mà lần nữa thăm dò nàng.
Khóe môi Nam Ức Tịnh câu lên hiện ra tươi cười châm chọc, ánh mắt nàng hơi tối lại, sau đó lại trở nên sắc bén, nàng từ từ cười nói: "Thần đã sớm nói qua rồi. Nam Ức Tịnh trước kia đã chết. Nam Hải với thần, liền không còn một chút quan hệ. Hơn nữa vứt bỏ thần, đâu phải chỉ là Nam Hải?"
Vứt bỏ nàng không chỉ là Nam Hải, mà là những người trong hoàng thất Nam Hải kia, là mẫu hậu cùng huynh trưởng ruột của nàng, là người  đàn ông mà nàng từng một lòng muốn gả cho!
Nếu như muốn nói nàng còn gì liên quan đến Nam Hải không, vậy thì cũng chỉ có hận thù. Nàng muốn tiêu diệt Nam Hai, chắc hẳn không thiếu bao nhiêu sao với Nạp Lan Nhược Phong và Nạp Lan Hạo Hiên!
Nạp Lan Hạo Hiên nghe Nam Ức Tịnh nói vậy thì liền yên tam. Nạp Lan Đức cũng nói rất nhiều lời an ủi, lại khen ngợi Nam Ức Tịnh hiểu được đạo lý, ban cho Nam Ức Tịnh rất nhiều thứ. Từ Nam Ức Tịnh cũng nhìn ra được Nạp Lan Đức vô cùng yêu thương Nạp Lan Thần Dật.
Nếu không phải là yêu thương Nạp Lan Thần Dật, cho dù nàng có biết đạo lý, làm sao NLĐức có thể nhấc tay ban cho như vậy. Nếu không phải ông ta yêu thương Nạp Lan Thần Dật, làm sao Nạp Lan Thần Dật có thể thuyết phục được Nạp Lan Đức cho hắn cưới nàng vào lúc này, mà làm sao ánh mắt Nạp Lan Hạo Hiên cùng Nạp Lan Nhược Phong khi nhìn Nạp Lan Thần Dật có thể mang theo ghen tỵ chứ?
Sau khi ra mắt Nạp Lan Đức thì Nam Ức Tịnh cùng Nạp Lan Thần Dật liền cử hành hôn lễ ngay trong đám đông ở hoàng cung Đông Lâm. Hôn lễ vô cùng lớn, rất nhiều người mang theo ánh mắt vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy Nam Ức Tịnh, cũng nhao nhao nhìn Nạp Lan Thần Dật đầy hâm mộ.
Theo bọn họ thì tuy Nạp Lan Thần Dật nhận được hoàng ân vô cùng nhưng mà dù sao cũng chỉ là hoàng tử ốm yếu không thể nói nhiều, mà Nam Ức Tịnh lại là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, dù cho danh tiếng có không tốt nhưng ít nhất nàng lợi hại đến không ai dám nói gì cơ mà.
Sau khi tiến hành xong hôn lễ phức tạp, Nam Ức Tịnh cùng Nạp Lan Thần Dật liền dắt tay nhau trở về phủ của Nạp Lan Thần Dật, vào động phòng.
Khi giây phút cửa phòng đóng lại kia, giống như đã ngăn cách toàn bộ tiếng động ầm ĩ bên ngoài lại vậy. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại bọn họ bốn mắt nhìn nhau mà thôi.
Gương mặt Nạp Lan Thần Dật càng trở nên tuấn tú vô cùng, đôi mắt sâu thẳm như biển nhìn Nam Ức Tịnh thật sâu, trong đôi mắt đó có tình yêu cùng yêu chiều mà Nam Ức Tịnh quen thuộc, nhưng cũng có một tia cảm xúc mà Nam Ức Tịnh không hề hiểu rõ.
Nạp Lan Thần Dật nhìn Nam Ức Tịnh trước mặt, váy cưới màu đỏ thẫm càng phụ trợ cho làn da của nàng càng thêm sáng trắng, khuôn mặt ngày thường không phấn son khi trang điểm lại càng trở nên tinh xảo, càng làm cho đôi mắt xinh đẹp của nàng trở nên thu hút bao tâm hồn người khác, dưới ánh nến thì đôi môi đỏ mọng của nàng lại càng giống như đang tỏa ra ngàn vạn hấp dẫn.
Trong lòng không khỏi động tình, Nạp Lan Thần Dật vươn tay kéo Nam Ức Tịnh vào trong lòng, một tay nhẹ nhàng bế người nàng lên, bước nhanh tới giường.
Nam Ức Tịnh chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng một chút, cả người liền rơi vào trong lồng ngực của Nạp Lan Thần Dật, cái ôm của hắn mang theo thoang thoảng  một mùi thân thuộc của hắn, làm cho cô bỗng chốc yên tâm trở lại, nhưng mà đồng thời cũng làm cho cô mơ hồ cảm thấy cái ôm này dường như có chút nóng bỏng hơn so với ngày thường rất nhiều.
Nghĩ đến chuyện tiếp theo sẽ xảy ra mà trái tim Nam Ức Tịnh không tự chủ được mà nhảy dựng lên, từng chút từng chút, dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng vậy, một đôi mắt mơ màng, nhìn về phía Nạp Lan Thần Dật thì đã thấy trong mắt chàng cũng mang theo ánh sáng kiều diễm, môi hắn nhẹ nhàng hạ xuống.
Mềm mại đến mức khi nụ hôn rơi xuống từng nơi từng nơi trên người Nam Ức Tịnh, không biết bao giờ mà nàng đã nằm trên giường, hai tay Nạp Lan Thần Dật  chạm vào người nàng, cẩn thận mà dịu dàng hôn Nam Ức Tịnh.
Hắn nhìn một đầu tóc đen của Nam Ức Tịnh tán loạn, rủ xuống giường, sắc mặt có chút hồng không giống bình thường, nhìn vô cùng mê người, trong lòng vừa nghĩ thì Nạp Lan Thần Dật  liền không ngầm chịu đựng nữa, mà giơ tay kéo xuống thắt lưng của Nam Ức Tịnh, nàng chỉ cảm thấy cả người chợt lạnh, quần áo trên người đã bị Nạp Lan Thần Dật  lôi xuống.
Hạ mắt nhìn thân hình lung linh tinh tế của Nam Ức Tịnh, Nạp Lan Thần Dật  dịu dàng vuốt ve da thịt đang đông cứng lại của nàng, chậm rãi mò mẫm đến bầu ngực cao ngất của nàng, cả người Nam Ức Tịnh bỗng nổi lên một chút run rẩy, nàng nhịn không được mà rên rỉ ra tiếng. Mà tiếng rên tỉ của Nam Ức Tịnh lại càng kích thích Nạp Lan Thần Dật, hai tay chàng càng thêm tham lam mà tự do đi xung quanh người Nam Ức Tịnh, làm cho hai người càng gần lại nhau càng thêm thân mật.
Nam Ức Tịnh chỉ cảm thấy cả người Nạp Lan Thần Dật  đặc biệt nóng rực, giống như một khối sắt nung đang dán lên người nàng, giống như có ma lực mà dẫn lửa lên người nàng vậy, một cảm giác khô nóng cùng chờ đợi từ trái tim nàng mơ hồ bốc lên.
Mà dường như Nạp Lan Thần Dật  cũng giống như nàng, bọn họ liền nhanh chóng lấy xuống những thứ trên người, lụa mỏng hạ xuống, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng bọn họ lần lượt di chuyển cùng một chỗ, triền miên lâu dài.
Mới biết mùi đời, lại triền miên khá lâu, Hài người vừa cảm thấy ngủ được đã vô cùng tốt rồi, nhưng mà vừa ngủ thì liền thẳng đến giữa trưa. Đợi cho hai người cố gắng tỉnh lại thì mới nhớ tới chưa từng đi thăm hỏi hoàng thượng cùng hoàng hậu đâu.
Vội vàng trang điểm một lúc, mới thong dong chậm rãi đi đến thỉnh an Nạp Lan Đức cùng hoàng hậu Hà Sính Đình.
Nạp Lan Đức mặc áo bào vua, biểu lộ rõ sự uy nghiêm cùng cao lớn của ông. Hoàng hậu Hà Sính Đình ngồi bên cạnh ông, mặc áo bào phượng vô cùng đoan trang, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần luôn có một cảm giác uy nghiêm hiển hiện, chỉ là sâu trong đáy mắt có một tia độc ác nham hiểm nhàn nhạt, nếu không nhìn kỹ thì cũng không phát hiện được.
Đế hậu hai người ngồi cùng nhau, nhìn vô cùng hòa hợp, nhưng Nam Ức Tịnh lại thấy trong mắt thế nhưng có cảm giác bằng mặt không bằng lòng (*).
(*) bằng mặt không bằng long: ngoài mặt là một kiểu nhưng trong long lại nghĩ khác.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì kỳ quái. Lấy sự thương yêu của NLĐức với Nạp Lan Thần Dật  thì có thể thấy được ông vô cùng yêu chiều mẫu phi của Nạp Lan Thần Dật, mà nghe chàng nói, mẫu phi chàng bị hạ độc chính là do Sính Đình ra tay, tuy ngoài mặt Nạp Lan Đức ung dung thản nhiên nhưng nối vậy cũng không có khả năng là cái gì cũng không biết, bởi vậy mà trong lòng đối mặt với Sính Đình đương nhiên sẽ cực kỳ không thoải mái.
Nhưng mà cho dù không vui thì do thế lực của họ Hà mà NLĐức cũng sẽ không dễ dàng có thể động đến Sính Đình, tối đa cũng chỉ có thể lạnh nhạt với bà ta mà thôi. Đây chính là sự bất đắc dĩ của bậc vua chúa.
Gần đây Nạp Lan Đức sủng ái mẹ đẻ của Tứ hoàng tử Nạp Lan Hạo Hiên La quý phi khá nhiều, rất có xu hướng sẽ sủng ái bà ta nhất hậu cung, sợ chẳng qua là do muốn lạnh nhtaj hoàng hậu, cho bè cánh của thái từ áp lực đi.
Nếu nói trước kia nàng vẫn không phân biệt được rõ ràng thì hiện tại nàng xem như đã hiểu rõ rồi, trong lòng Nạp Lan Đức người có thể thừa kế ngôi vua rõ ràng chính là Nạp Lan Thần Dật. Bởi vậy ông mới ngầm đồng ý để Nạp Lan Thần Dật  giấu tài, giả vờ ốm yếu không nói được nhiều mà tránh đi vòng xoáy tranh đoạt quyền lợi. Mà chính ông lại thông qua La quý phi mà phân rõ thế lực của Tứ hoàng tử mà thái tử, cũng vì muốn tạo điều kiện cho tương lai sau này của Nạp Lan Thần Dật.
Phần tâm sức này không thể không nói là không để tâm đâu.
Hà Sính Đình nhìn Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịnh quỳ trên mặt đất, trên mặt không xuất hiện chút cảm xúc nào, bà ta nhíu nhíu mày nhìn Nạp Lan Thần Dật một cái, trong mắt hiện lên ghen ghét sâu sắc.
Mỗi lần nhìn thấy Nạp Lan Thần Dật  thì bà ta sẽ lại nhớ tới con tiện nhân Mộ Dung Nguyệt. Năm đó con tiện nhân kia vừa vào cung thì hoàng thượng ngày càng sủng ái nàng ta ngày một nhiều hơn. Về sau bà ta thiết kế để hại chết con tiện nhân kia, tuy ngoài mặt hoàng thượng không nói gì thêm nhưng mà lại đối xử với bà ta vô cùng lạnh lùng,thậm chí trong mắt còn hiện lên một tia ghét cay ghét đắng, gần đây lại càng sủng ái con tiện nhân La quý phi kia nữa!
Cơn tức này làm sao bà ta có thể nuốt xuống được chứ! Thu lại hận thù trong mắt, Hạ Sính Đình lộ ra ý cười hiền dịu, giống như vô cùng phóng khoáng nói "Sao lại tới trễ như vậy? Chẳng nhẽ đêm qua làm việc vất vả quá mà cơ thể Thần Dật chịu không nổi sao?"
Lời này nói ra vô cùng không tốt. Nếu là người bình thường, người ngoài chỉ cảm thấy là Sính Đình đang trêu đùa bọn họ, tối đa chỉ có chút xấu hổ mà thôi, nhưng mà lại nói "Cơ thể gầy yếu" với Nạp Lan Thần Dật thì cái này chính là châm chọc cùng khiêu khích.
Trong mắt Hạ Sính Đình cùng mọi người, cơ thể Nạp Lan Thần Dật gầy yếu, mà bà ta lại nói như vậy, rõ ràng là đang cười nhạo chàng ốm yếu, mượn điều này châm chọc.
Nạp Lan Thần Dật nghe Hạ Sính Đình nói như vậy, chỉ coi như mình không nghe thấy mà thôi. Sắc mặt của chàng bình tĩnh, đôi mắt đen tuyền sâu thẳm sóng nước, gắt gao mím môi. Dù sao bây giờ chàng là hoàng tử bị cậm, đương nhiên chàng cũng không cần mở miệng, huống chi chàng cũng chẳng muốn mở miệng.
Trái lại Nam Ức Tịnh nghe Sính Đình nói như vậy thì trong mặt hiện lên một tia lạnh léo, trên lại cười tươi như hoa, giống như xấu hổ nói "Đêm qua quả thật có chút mệt mỏi, do vậy dậy muộn rồi. Mong rằng nương nương thông cảm. Nghĩ đến chắc hôn lễ của nương nương lúc đó cũng sẽ như vậy thôi mà."
Lời này của Nam Ức Tịnh nghe qua giọng điệu vô cùng chân thành, mang theo một tia thẹn thùng phù hợp, tìm không ra chỗ nào sai sót cả, nhưng mà đối với Hạ Sính Đình mà nói thì lại giống như đâm vào tim mà vô cùng mạnh mẽ.
Nàng nói hôn lễ của nương nương lúc đó cũng sẽ như vậy. Ha ha, đúng vậy đấy, Nạp Lan Đức cũng từng triền miên cùng bà ta như vậy, nhưng mà đã qua bao lâu, ông ta không còn chạm qua bà ta nữa? Từ sau chuyện của con tiện nhân kia, ông ta liền không còn liếc mắt nhìn bà ta một cái, mỗi tháng bắt buộc phải đi đến cung hoàng hậu, ông ta cũng chỉ im lặng ngủ cạnh bà, đến đụng chạm cũng không muốn chạm vào bà.
Bà ta thật không rõ, con tiện nhân kia có gì tốt mà đáng để ông ta phải nhớ mãi không quên như vậy?!
Trong lòng càng nghĩ càng hận, sắc mặt của Hạ Sính Đình không khỏi u ám hẳn, Nam Ức Tịnh nhìn sắc mặt của Hạ Sính Đình mà khóe môi gợi lên ý cười đã đạt được, giống như vô tội nói "Là Ức Tịnh nói gì sai sao? Vì sao sắc mặt của hoàng hậu nương nương lại khó coi như vậy?"
"Không có, chỉ là đột nhiên bản cung cảm thấy có chút không thoải mái mà thôi." Hạ Sính Đình bị Nam Ức Tịnh nói toạc ra, càng cảm thấy khuôn mặt mình càng không chịu nổi rồi, nhìn thoáng qua Nạp Lan Đức, thấy vẻ mặt ông ta vô vị, giống như từ đầu tới cuối không quan tâm đến dáng vẻ không chịu nổi của bà ta, bà ta không khỏi càng thêm chua xót, lấy cớ bản thân không khỏe mà liền rời đi.
Hạ Sính Đình đi rồi, Nạp Lan Đức mới thu lại ánh mắt xa xăm, trong mắt có vài phần nghiêm nghị mà đánh giá Nam Ức Tịnh. Đây là cô gái mà Nạp Lan Thần Dật kiên trì muốn kết hôn, cũng là lần đầu tiên từ khi hắn lớn đến đến giờ mà cãi nhau với ông.
Cô gái này xem ra tâm tư vô cùng cẩn thận, thông minh tài trí, từ một chiêu làm khó Hạ Sính Đình khi nãy của nàng đương nhiên cũng tiêu biểu, có thể bình thản hóa giải khó dễ của Hạ Sính Đình, còn bắn trở lại gây khó khăn cho bà ta, phần suy nghĩ này không thể nói không nhanh nhẹn.
Chỉ là Nạp Lan Thần Dật là thật lòng đối với nàng, nàng có phải đối với Nạp Lan Thần Dật một lòng thật tình hay không thôi. Dù thế nào nàng cũng là công chúa Nam Hải, trong lòng nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì thì ai cũng không rõ được. Nạp Lan Thần Dật kiên trì muốn kết hôn với nàng, ông cũng không còn cách nào, nhưng ông thực sự lo lắng đứa con người con gái trong tim ông sinh hạ lại bị người ngoài lừa mất.
Nam Ức Tịnh chú ý đến ánh mắt đánh giá của Nạp Lan Đức, nàng cũng chỉ bình tĩnh tự nhiên đối diện với Nạp Lan Đức. Đối với đánh giá của Nạp Lan Đức nàng cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy vui vẻ vì Nạp Lan Thần Dật, bởi vì chàng có một người phụ thân yêu thương mình.
"Phụ hoàng không cần đánh giá Ức Tịnh đâu. Đó là người con gái con chấp nhận. Không thể sai. Cho dù là sai lầm, con cũng không oán không hận!" Nạp Lan Thần Dật cũng chú ý được ánh mắt của Nạp Lan Đức, không khỏi hơi nghiêng người, chặn lại ánh mắt của Nạp Lan Đức, từng chữ từng chữ vô cùng kiên định. 
Nam Ức Tịnh nghe được lời nói của Nạp Lan Thần Dật mà khóe môi hơi gợi lên nụ cười yếu ớt, trong mắt hàm chứa dịu dàng. Mà Nạp Lan Đức cũng thu hồi ánh mắt mà nhìn về phía Nạp Lan Thần Dật, nhìn thấy kiên định trong mắt chàng thì cũng chỉ thờ dài một hơi, bất đắc dĩ nói "Nếu như là lựa chọn của con thì phụ hoàng cũng không cắt ngang can thiệp vào."
"Phụ hoàng yên tâm. Ức Tịnh sẽ không trở thành trở ngại của Thần Dật, chàng muốn, Ức Tịnh sẽ đều cùng chàng đạt được." Nam Ức Tịnh nghe Nạp Lan Đức nói, nhìn thấy do dự trong mắt ông thì khóe môi hiện lên ý cười, nói từng chữ một vô cùng kiên quyết, "Cho dù phải phụ người trong thiên hạ, cũng sẽ không phụ chàng!"
NLĐức nghe Nam Ức Tịnh nói mà một bên thì tán thưởng Nam Ức Tịnh huệ chất lan tâm, nhìn thấy được lo lắng của ông, một bên lại vì tình cảm Nam Ức Tịnh dành cho Nạp Lan Thần Dật mà cảm động.
Nàng nói thực sự như vậy, thông qua ánh mắt cúa nàng, ông có thể biết lời nói của nàng không giả. Nếu như nàng thật sự giống như lời đã nói, thà phụ người trong thiên hạ cũng không muốn phụ Nạp Lan Thần Dật thì ông cũng yên tâm để Nạp Lan Thần Dật cùng ở nàng rồi.
"Đứa bé ngoan. Từ nhỏ Nạp Lan Thần Dật cũng bị khổ không ít, con từ nhỏ đã quen biết với hắn, cũng đã biết rồi, con ngàn vạn lần cũng không thể làm hắn khổ sở đau thương nữa." Nạp Lan Đức liếc mắt nhìn Nam Ức Tịnh, trong lời nói cùng mềm mỏng hơn, trong mắt cũng mang theo vài phần bằng lòng cùng yêu thích.
Nam Ức Tịnh thấy Nạp Lan Đức đã buông xuống cảnh giác với mình, lại nghe ông vì Nạp Lan Thần Dật  mà lo lắng như vậy, không khỏi cười nói "Phụ hoàng đã nói, Ức Tịnh đương nhiên sẽ nhớ kỹ. Con sẽ không thể cho chàng khổ sở một mình."
Nam Ức Tịnh gọi Nạp Lan Đức là phụ hoàng, nhưng lại gọi Hạ Sính Đình là hoàng hậu nương nương. Là vì trong lòng nàng, Nạp Lan Đức là cha của Nạp Lan Thần Dật, bởi vậy nàng sẽ đồng ý gọi một tiếng phụ hoàng. Nhưng Nạp Lan Thần Dật  lại không muốn gọi Hạ Sính Đình là mẫu hậu, đương nhiên nàng cũng sẽ không gọi kẻ đã giết chết mẫu phi của chàng là mẫu hậu được.
"Tốt tốt tốt." Nạp Lan Đức nghe Nam Ức Tịnh nói mà sắc mặt càng thêm hài lòng, lại nói vài câu với Nam Ức Tịnh cùng Nạp Lan Thần Dật, liền để bọn họ đi xuống.
Nạp Lan Thần Dật cùng Nam Ức Tịnh đi một đường, liền gặp phải một vị mỹ nhân mặc cung trang. Người phụ nữ kia mặc một chiếc áo dài lụa mỏng màu tím, bên ngoài khoác lên một áo khoác cùng màu, dáng vẻ xinh đẹp, xem ra tầm trên dưới ba mươi, trong lúc di đường, ánh mắt tỏa ra bốn phía.
"Là La quý phi sao?" Nam Ức Tịnh cùng Nạp Lan Thần Dật đi về phía trước, ở cạnh Nạp Lan Thần Dật  ghé tai mà nhỏ giọng hỏi. 
Nhìn người phụ nữ kia đầu đầy trâm cài, trang sức vô cùng đẹp đẽ quý phái, lại tự tin bình thản đi trong cung như vậy, nói vậy chắc chắn là được sủng ái. Mà hiện tại vừa nhận được hoàng ân mà có năng lực vị trí dùng cây trâm như vậy, ngoại trừ La quý phi thì không còn ai được nữa.
Nạp Lan Thần Dật gật gật đầu. Nhưng mà khoảnh khắc đó, La quý phi lại chạy tới trước mặt Nam Ức Tịnh cùng Nạp Lan Thần Dật. Nhìn thấy Nạp Lan Thần Dật, đôi mắt xinh đẹp của bà ta hơi nhíu lại, bên trong mang theo một tia khinh thường cùng ghen ghét nhàn nhạt, cười duyên nói "Ôi, đây không phải là Thập nhất hoàng tử hay sao, còn đây là công chúa Ức Tịnh?"
Tuy bà ta cười nói nhưng mà giọng điệu lại hoàn toàn là một hướng khác, khi nhìn Nam Ức Tịnh cũng mang theo khinh bỉ, Nam Ức Tịnh cảm thấy Nạp Lan Thần Dật có chút tức giận mơ hồ liền cầm lấy tay chàng, khóe môi hiện lên ý cười dịu dàng, ý bảo chàng không nên tức giận.
Tính cách Nạp Lan Thần Dật từ trước tới nay luôn chịu đựng được, cho dù đôi mặt với châm chọc cùng khiêu khích của Hạ Sính Đình, chàng cũng chưa bao giờ tức giận qua. Bên ngoài đồn đoán chuyện gì cũng chưa từng lay động được suy nghĩ của chàng, nhưng vì liên qua đến nàng mà chàng mới có thể đánh mất bình tĩnh xưa nay, mới có thể buông tha tất cả mưu kế, toàn bộ đều ưu tiên nàng trước.
Nàng vô cùng may mắn, mới có thể được chàng lo lắng yêu thương như vậy.
Từ chuyện hôm nay xem ra, đích thực là Nạp Lan Thần Dật trôi qua từng ngày không được tốt lắm. Sự yêu chiều của Nạp Lan Đức cũng không thể mang cho chàng cái gì, ngược lại còn là nguyên nhân dẫ tới tất cả hậu cùng cùng hoàng tử ghen tỵ đây. Nếu không phải Nạp Lan Thần Dật là hoàng tử ốm yếu không thể nói gì, chỉ sợ sớm đã đã loại trừ rồi.
Tuy hoàng hậu cùng La quý phi như nước với lửa, nhưng thái độ đối với Nạp Lan Thần Dật đều không tốt. Thái độ của các bà càng không tốt, càng đủ thấy được mẫu phi của Nạp Lan Thần Dật có bao nhiêu sủng ái. Nguyên nhân những người phụ nữ này ghen ghét Nạp Lan Thần Dật, sợ là vẫn vì mẫu phi Mộ Dung Nguyệt của chàng đi.
Thực ra nàng cũng biết đến mẫu phi của Nạp Lan Thần Dật. Nói ra Mộ Dung Nguyệt có thể đến được Đông Lâm, với mẫu hậu nhẫn tâm kia của nàng cũng không thoát được liên quan.
Lúc trước là do Trương Sở Sở buông lời gièm pha với Nam Vũ, dưới cơn tức giận Nam Vũ mới đưa Mộ Dung Nguyệt đến Đông Lâm. Sau cùng Nam Vũ hối hận không chịu nổi, do vậy mới lạnh nhạt Trương Sở Sở, lựa chọn sủng ái Liễu quý phi.
Nhưng mà không nghĩ tới khi Mộ Dung Nguyệt đến Đông Lâm, cũng tạo ra sóng gió như vậy. Vì do Hạ Sính Đình hại chết Mộ Dung Nguyệt mà bà ta mới thất sủng, mặc dù La quý phi bởi vậy mà được sủng ái nhưng mà trong lòng chỉ sợ cũng không cam lòng việc Nạp Lan Đức chỉ giả vờ sủng ái mình thôi, hẳn trong lòng cũng vô cùng hận Mộ Dung Nguyệt.
Điều này không khỏi làm Nam Ức Tịnh tràn ngập tò mò với Mộ Dung Nguyệt. Làm thế nào mà một người con gái lại có thể tác động đến trái tim của vua hai nước, trực tiếp làm cho hoàng hậu hai nước đều thất sủng?
Nhưng mà giờ phút này, thế nhưng điều Nam Ức Tịnh phải làm trước chính là giải quyết vị La quý phi đáng ghét này trước, môi nàng cong lên, chậm rãi nhìn La quý phi, giống như không biết gì nói "Vị nương nương này là ai vậy?"
"To gan. Nhìn thấy La quý phi còn không quỳ xuống!" Tỳ nữ bên cạnh La quý phi nghe thấy giọng nói không chút quan tâm của Nam Ức Tịnh, thậm chí còn mang theo một tia kiêu ngạo mơ hồ mà không khỏi căm tức Nam Ức Tịnh, chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng mà quát lớn.
Nam Ức Tịnh nghe tỳ nữ kia quát lớn thì chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn nàng ta một cái, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo thấy tỳ nữ kia sợ tới mức lùi lại một bước, vốn La quý phi muốn xoi mói Nam Ức Tịnh một hồi, không ngờ thái độ nàng ta lại kiêu căng như vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống, đang muốn tức giận.
Đương nhiên Nam Ức Tịnh cũng chú ý tới sắc mặt u ám của La quý phi, trong mắt nàng mang theo một tia trêu tức, khóe môi gợi lên ý cười khinh thường, cố ý giả vờ lo lắng, không nhanh không chậm nói "Thì ra là La quý phi. Ức Tịnh không ở trong cung lâu, đối với quy củ trong cung cũng không nhớ rõ lắm, có chỗ nào đắc tội La quý phi thì mong quý phi thông cảm."
Tuy lời nói Nam Ức Tịnh vô cùng khéo léo nhưng mà vẻ mặt của nàng lúc đó lại là dáng vẻ kiêu ngạo, không có chút lo lắng nào, một đôi mắt đen mang theo trêu tức mơ hồ.
Hiện giờ La quý phi nhận được sủng ái của vua, đến Hạ Sính Đình nhìn thấy bà ta cũng không dám tự tiện đắc tội, đương nhiên tính tình của bà ta cũng lớn hơn so với trước kia, hiện giờ bị Nam Ức Tịnh khinh thường như vậy, trong lòng đương nhiên cũng tức giận, nhưng mà Nam Ức Tịnh lại nói vô cùng khéo léo, làm cho bà ta tìm không ra một chút sai sót nào.
Bà ta đang muốn nói chuyện, thế nhưng Nam Ức Tịnh lại miễn cưỡng nhún vai, không để tâm nói "Làm sao sắc mặt La quý phi lại khó coi như vậy, hôm nay khi Ức Tịnh đến hoàng hậu nương nương cũng như vậy, không nghĩ tới cũng lại làm La quý phi tức giận nha."
Lời này của Nam Ức Tịnh làm sắc mặt La quý phi thay đổi lớn. Dựa theo quy củ thì Nam Ức Tịnh cùng Nạp Lan Thần Dật là đến thỉnh an hoàng thượng cùng hoàng hậu. Nếu Nam Ức Tịnh nói nàng vừa làm hoàng hậu nương nương khó chịu, tất nhiên cũng ở trước mặt hoàng thượng, mà hiện tại nàng lại không quan tâm như vậy, xem ra không thèm để chuyện làm hoàng hậu khó chịu trong lòng, đủ để thấy hoàng thượng cũng không trách tội nàng.
Hiện giờ tuy bà ta được sủng ái, nở mày nở mặt, nhưng mà chỉ có bà ta biết, chẳng qua là do hoàng thượng chán ghét hoàng hậu thôi. Toàn bộ chuyện này đều do Mộ Dung Nguyệt mà thôi! Khi hoàng thượng ngủ cùng bà ta nhiều lần khể để ý mà gọi sai tên, mỗi lần nghe được triền miên dây dưa kia đều gọi Nguyệt nhi, làm bà ta hận đến nổi điên.
Hoàng thượng chưa bao giờ gọi qua tên bà khi làm vậy!
Nghĩ đến yêu thương hoàng thượng dành cho Nạp Lan Thần Dật, khó tránh khỏi cũng sẽ thiên vị Nam Ức Tịnh nhiều hơn, nếu như hiện tại bà ta náo loạn không vui cùng Nam Ức Tịnh, chỉ sợ sẽ chọc giận hoàng thượng. Hoàng thượng có thể nâng đỡ bà, đương nhiên cũng có thể sủng ái phi tử khác, hiện tại bà ta còn cần dựa vào sủng ái của hoàng thượng mà mưu đoạt cho con trai của mình nhiều hơn, tuyệt đối không thể vì nhỏ mất lớn.
Nghĩ tới đây, La quý phi thu lại tức giận, dịu dàng cười nói "Làm sao có thể chứ. Bản cung cũng không phải kẻ keo kiệt như vậy."
Nam Ức Tịnh thờ ơ lạnh nhạt nhìn La quý phi thu lại tức giận từng chút một, cuối cùng bình tĩnh cười, trong mắt không khỏi hiện lên ánh sáng. Xem ra so với Hạ Sính Đình thì cái vị La quý phi này khó đối phó hơn.
Hiện tại nàng không bắt buộc phải trở mặt với La quý phi, nghĩ tới đây, Nam Ức Tịnh liền gợi lên ý cười nhàn nhạt, chậm rãi nói: "Nương nương không tức giận thì tốt rồi. Ức Tịnh đã rất lâu không ở trong cung, vừa vào cung cả người liền không được tự nhiên, liền không ở cùng với nương nương được rồi. Tạm biệt."
Nói xong, cũng không đợi La quý phi nói gì liền kéo tay Nạp Lan Thần Dật nhanh chóng rời khỏi. La quý phi nhìn bóng lưng của Nam Ức Tịnh, tay nắm chặt, vẻ mặt nhăn nhó mà nhỏ giọng mắng "Buồn cười! Một công chúa sắp mất nước mà cũng dám kiêu căng như vậy!"
"Nương nương bớt giận." Tỳ nữ bên cạnh thấy vẻ mặt của La quý phi thì liền nhanh chóng an ủi.
La quý phi thu lại vẻ mặt giận dữ, lại lần nữa gợi lên ý cười, ghen ghét trong mắt cũng dần dần biến mất, lại đặt tay lên tay tỳ nữ của mình, đoan trang nói "Đi. Đi tìm hoàng thượng thôi."
Nam Ức Tịnh cùng Nạp Lan Thần Dật cũng nhanh chóng xuất cung, ngồi trong kiệu mà Nam Ức Tịnh không khỏi vươn tay vén rèm lên, nhìn về phía sau. Bây giờ là cuối hè đầu thu, dường như mọi thứ đều nhiễm phải sắc thu vậy, hoàng cung được ánh mặt trời chiếu xuống tản ra ánh sáng bóng loáng, nhưng theo Nam Ức Tịnh lại có một chút gì đó vắng lặng.
"Lập tức muốn khai chiến sao." Nam Ức Tịnh buông xuống hàng lông mi dài, trong đầu bỗng dưng nhớ tới lời mà Doãn Lưu Quang đã nói với mình, hắn nói "Thật sự phải như vậy sao? Ta biết hoàng thất Nam Hải thực sự đã phụ nàng rất nhiều rồi, nhưng còn con dân Nam Hải thì sao? Bọn họ vô tội! Nếu nàng hủy diệt Nam Hải, nàng muốn bọn họ làm vì cái gì?"
Chiến tranh nổ ra, chính là xác chất thành đống. Nàng muốn, thật sự là kết quả như vậy sao?
"Ừ." Trầm mặc rất lâu, mới truyền đến giọng nói trầm thấp của Nạp Lan Thần Dật.
Nam Ức Tịnh nâng mắt, liền thấy được con người đen tuyền của Nạp Lan Thần Dật tràn ngập nồng đậm thương tiếc cùng cưng chiều, chàng giơ tay vuốt ve má Nam Ức Tịnh, cười nói "Nếu Ức Tịnh không muốn, lúc nào cũng có thể ngừng lại."
Nam Ức Tịnh nghe vậy thì trong lòng xúc động. Chàng vì nàng suy nghĩ như vậy, cho dù có thể hủy đi ước mộng thống nhất thiên hạ của mình, chàng cũng không nỡ để nàng chịu chút oan ức.
Nàng hận Nam Hải, nhưng lúc này lại không đành lòng. Dù sao dân chúng cũng vô tội, nàng thực sự muốn lựa chọn cách dứt khoát như vậy để trả thù hoàng thất Nam Hải hay sao? Hủy đi tất cả kế hoạch mà bọn họ đã dụng tâm tính toán, nàng có thể sẽ vui vẻ không?
Nếu Đông Lâm thực sự khiêu chiến với Nam Hải, Doãn Lưu Quang phải xử lý như thế nào. Hắn là người như vậy, nhất định sẽ thề sống chết cùng sự tồn vong của Nam Hải rồi. Mà nàng đã áy náy với hắn rất nhiều rồi, chẳng lẽ còn thật sự muốn tự tay hủy diệt tất cả sự cố gắng bảo vệ của hắn sao?
Nếu thật sự chiến tranh bắt đầu, tướng quân bên Nam Hải sẽ là ai chứ. Thực ra Nam Ức Tịnh đã rất rõ ràng rồi, người đó rất có khả năng là Tống Tử Văn. Đại tỷ rất không dễ dàng mới đạt được hạnh phúc, nếu như Tống Tử Văn xảy ra chút ngoài ý muốn trên chiến trường thì nàng phải ăn nói với Đại tỷ như thế nào đây?
Trong lòng mơ hồ hiện lên cảm xúc phiền muộn. Nếu như thật sự tấn công Nam Hải, không chỉ là vì muốn trả thù hoàng thất Nam Hải, còn là vì muốn giúp Nạp Lan Thần Dật thống nhất thiên hạ. Nàng có thể để dân chúng hận bản thân, nhưng cũng không muốn Nạp Lan Thần Dật vì nàng mà buông tha việc mà chàng làm từ trước tới nay. 
Nói chung vẫn là một tướng công thành vạn cốt khô.
Sâu xa thở dài một hơi, Nam Ức Tịnh dường như vô cùng mệt mỏi, nàng tựa vào đệm êm, miễn cưỡng nhắm hai mắt lại, nói với Nạp Lan Thần Dật "Không phải không bằng lòng, chỉ là có chút cảm thán thôi. Ta mệt rồi, muốn ngủ một chút."
Nạp Lan Thần Dật nhìn Nam Ức Tịnh nhắm chặt hai mắt lại, lông mi dài còn hơi run rẩy, rõ ràng không phải nàng mệt mỏi, mà là không dám đối mặt với chàng. 
Bởi vì nàng sợ chàng nhìn thấy được không đành lòng cùng mâu thuẫn trong lòng mình, sợ chàng nhìn thấy thực ra nàng cũng không muốn cách đó để hủy diệt Nam Hải, nàng sợ không đành lòng của nàng sẽ là trở ngại cho nghiệp của chàng.
Ức Tịnh của chàng, thực ra vẫn là cô gái tốt bụng chịu đựng. Nhưng chịu đựng cùng quật cường này sâu sắc tác động đến chàng, làm chàng nhịn không được mà thương tiếc nàng.
Ngón tay hơi lạnh nắm chặt tay Nam Ức Tịnh, Nạp Lan Thần Dật cũng lẳng lặng tựa lên giường êm, từ từ nhắm hai mắt lại.
Ngón tay hai người đan vào nhau, lúc này trong kiệu không có một chút âm thanh nào, chỉ còn tiếng hít thở đều đều của bọn họ, có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Nam Ức Tịnh nằm đó một lúc, vậy mà thật sự lim dim ngủ. Ở trong mơ, giống như nàng thấy được cảnh tượng thiên binh vạn mã đang chém giết nhau. Ngựa hí tiếng tù, tiếng kêu của các binh sĩ, tiếng kêu rên của dân chúng, giống như hòa vào nhau mà mở ra một tấm lưới, vây quanh người nàng, dù trốn thế nào cũng không thoát được.
Lọt vào trong tầm mắt nàng đều là màu đỏ máu ghê người, nàng nhìn thấy binh lính Đông Lâm cùng Nam Hải đánh nhau, xác người chất thành đống khắp nơi, cả một tòa thành không còn một chút sức sống, toàn bộ mọi thứ như tràn ngập trong máu, cả Nam Hải đáng sợ giống như địa ngục trần gian.
Dân chúng cả người đầy màu bắt lấy tay nàng, không ngừng chất vẫn "Nam Ức Tịnh, vì cái gì cô đối xử với chúng tôi như vậy! Cô con yêu nữ này, cô hủy đi Nam Hải, hủy đi gia đình của chúng tôi!"
"Không, không phải!" Nam Ức Tịnh hoảng loạn đẩy những cánh tay tràn đầy máu kia, trong mắt mang theo bi thương nồng đậm. Nàng không nghĩ đến sẽ lại như vậy, nàng không muốn như vậy.
Giữa lúc đang hoảng hốt thì nàng thấy Nam Hương Vận mặc áo lụa trắng, tay đang ôm thi thể của Tống Tử Văn, bi thương nhìn nàng "Ức Tịnh, tại sao muội lại nhẫn tâm đối với tỷ như vậy! Lại nhẫn tâm như vậy!"
Nói xong, Nam Ức Tịnh liền thấy Nam Hương Vận dứt khoát đâm kiếm vào trái tim mình, đôi mắt nàng liền mở to, vô cùng hoảng sợ hô "Đại tỷ, không phải! Không phải! Đại tỷ!"
"Ức Tịnh! Ức Tịnh!" Âm thanh ấm áp của Nạp Lan Thần Dật vang bên tai nàng, NƯT từ từ mờ mắt, mới phát hiện toàn bộ chuyện khi nãy chỉ là một giấc mơ mà thôi. Vươn tay sờ, trên trán nàng đã rịn ra một tầng mồ hôi rồi.
Thật lâu sau Nam Ức Tịnh mới từ từ khôi phục bình tĩnh, ngước mắt nhìn đôi mắt dịu dàng của Nạp Lan Thần Dật, nàng nhẹ thở phào một hơi, thì ra chẳng qua chỉ là một giấc mơ mà thôi
"Gặp ác mộng sao?" Nạp Lan Thần Dật nắm tay Nam Ức Tịnh, ân ần hỏi han.
Nam Ức Tịnh gật gật đầu, nhưng không muốn Nạp Lan Thần Dật nhắc đến cảnh tượng nàng mơ thấy, nếu Nạp Lan Thần Dật biết nàng mơ thấy gì, nhất định sẽ đoán được suy nghĩ của nàng, nàng đã nói, nàng không muốn trở thành gánh nặng của chàng.
Nhưng mà Nạp Lan Thần Dật vô cùng thông minh, cho là Nam Ức Tịnh cái gì cũng không nói, chàng cũng có thể đoán được một chút khi nàng đang nói mớ. Sợ là trong lòng Ức Tịnh vẫn không đành lòng đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.