“Ta tin tưởng lấy thủ đoạn của Cung chủ thì nhất định có thể làm thần không biết quỷ không hay. Huống chi dù nếu mà thất thủ bị phát hiện thì lấy việc Thái Tử Bắc Mạc cùng Linh Vương Gia Tây Nhạc có ý với Cung chủ thì Hoàng Thượng cũng không dám tùy tiện giáng tội cho Cung chủ đâu.” Lam Cẩn Du thấy Nam Ức Tịnh do dự thì cho rằng Nam Ức Tịnh sợ hãi việc bị bại lộ nên liền mở miệng khuyên nhủ. Nam Ức Tịnh nghe được Lam Cẩn Du nói mà trong mắt lướt qua ba phần khinh thường bảy phần trào phúng. Lam Cẩn Du quả thật cho rằng mọi người ai cũng giống như hắn rất sợ chết, sợ đầu sợ đuôi sao? Nếu như nàng sợ hãi thì nàng đã không trở lại Nam Hải rồi. Nàng trở lại Nam Hải vốn là để tới đòi nợ, há có đạo lỹ chủ nợ lại sợ hãi người nợ chứ?! Nhưng muốn nàng đi giết Nam Khởi, quả thật nàng không hạ thủ được. Mặc kệ lập trường của Nam Khởi như thế nào, nhưng ít nhất hắn đối với nàng cũng là một tấm chân tình, nàng không thể vì cứu Tiểu Tuyết mà hạ độc thủ với hắn. Nàng tuy tàn nhẫn vô tình nhưng cũng là người ân oán rõ ràng. Người không phạm ta ta không phạm người, người nếu chọc ta thì ta nhất định sẽ trả lại người. Nam Khởi cùng nàng vốn không oán không cừu, lại đối với nàng vô cùng tốt, muốn nàng giết Nam khởi thì nàng không làm được. “Như thế nào? Cung chủ còn chưa cân nhắc tốt sao?” Lam Cẩn Du thấy Nam Ức Tịnh không nói lời nào thì nhíu nhíu mày, lấy hiểu biết của hắn đối với Cung chủ Ma Cung thì nàng hẳn không phải là người nhát gan sợ phiền phức chứ, lúc trước nàng đối với Hoàng thượng còn không thèm quan tâm chút nào, huống chi chỉ là một Nam Khởi nho nhỏ? Chẳng lẽ là bởi vì nàng đã động tâm với Nam Khởi rồi, vì vậy mới không muốn giết Nam Khởi sao? Nhận thức này làm trong lòng Lam Cẩn Du xẹt qua một tia không thoải mái, hắn có chút nóng nảy liếc mắt nhìn Nam Ức Tịnh một cái rồi tiếp tục nói “Nếu như Cung chủ cảm thấy khó xử thì việc này liền coi như không có gì nữa. Chỉ là Cung chủ cũng không cần lấy hoa Tang Linh từ chỗ ta nữa đâu!” “Lấy mạng đổi mạng trái lại là một phương pháp không tệ.” Ngay tại lúc Lam Cẩn Du cho rằng Nam Ức Tịnh sẽ không trả lời thì nàng thế nhưng lại bỗng cười đến lười biếng xinh đẹp nói. Lam Cẩn Du nghe được lời nói của Nam Ức Tịnh mà trên mặt không khỏi xẹt qua một tia vui vẻ, nhưng mà Nam Ức Tịnh lại từ từ nói tiếp “Không bằng ta liền dùng mạng Tiểu Tuyết đổi với mạng của ngươi đi, như thế nào?” “Cung chủ nói lời này là có ý gì?!” Nghe được Nam Ức Tịnh nói mà trong mắt Lam Cẩn Du lướt qua một tia không vui cùng nghi hoặc, nhìn chằm chằm Nam Ức Tịnh nói. Nam Ức Tịnh nghe vậy thì chỉ lười biếng không sao cả mà liếc mắt nhìn Lam Cẩn Du một cái sau lại nhún vai, giống như không để ý mà rét lạnh nói từng chữ “Ý tứ là, nếu ngươi không giao hoa Tang Linh ra, vậy bây giờ ta liền lập tức giết ngươi!” “Ngươi!” Lam Cẩn Du nghe được Nam Ức Tịnh uy hiếp mình mà sắc mặt không khỏi trầm xuống, giọng nói lạnh lùng nói “Ngươi dám! Thế nhưng ta là Hữu tướng Nam Hải đấy!” “A, thật sự là buồn cười. Hữu tướng Nam Hải? Chẳng lẽ Hữu tướng Nam Hải có thể so với đương triều Thất Hoàng tử thì cao quý hơn sao? Ta nhớ rõ mới vừa rồi ngươi còn nói cho ta biết, dù ta có giết Nam Khởi cũng sẽ không có chuyện gì mà. Ta liền nghĩ, nếu ta giết ngươi thì cũng sẽ không có việc gì đi?” Nam Ức Tịnh lộ ra tươi cười lười biếng mà xơ xác tiêu điều, nàng lạnh lùng nhìn Lam Cẩn Du. Tuy gương mặt nàng cong cong nhìn như đang cười nhưng mà mỗi lời lại rét lạnh vô cùng, nghe ra không có chút ý tứ vui đùa nào cả. Sắc mặt Lam Cẩn Du không khỏi trở nên càng u ám, thật không ngờ hắn vừa mới khuyên Nam Ức Tịnh lại tự nâng đá mà đập chân mình, hắn nhíu nhíu mày mà lạnh giọng nói: “Thái Tử Bắc Mạc cùng Linh Vương Gia Tây Nhạc sẽ che chở ngươi là không giả, nhưng mà ta nhìn thì ngươi cũng không muốn gả cho họ đi? Nếu ngươi không chịu gả, ngươi cho là bọn hắn sẽ che chở ngươi sao?” “A, ngược lại bản lĩnh lật lọng của Hữu tướng ngươi quả thật là thứ nhất nha! Mới vừa rồi còn nói dễ nghe như vậy, nói ta có giết Nam Khởi cũng không có việc gì, vậy mà hiện tại lại có một lý do khác để thoái thác rồi!” Nam Ức Tịnh nghe Lam Cẩn Du nói mà vẻ châm chọc trong mắt càng đậm, nàng lạnh lùng nhìn Lam Cẩn Du, trong giọng nói mang theo vài phần cuồng ngạo cùng khinh thường “Nếu bọn họ sẽ không che chở ta thì như thế nào? Chẳng lẽ ta cần bọn họ bảo vệ hộ ta hay sao?!” Nàng bày ra vẻ kiêu ngạo hỏi lại, vậy mà lại làm cho Lam Cẩn Du sửng sốt. Hắn cũng không bết rốt cuộc thế lực của Ma Cung lớn đến bao nhiêu nhưng mà bản lãnh của Cung chủ Ma Cung thế nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng thấy qua. Võ công cao tuyệt có một không hai, thủ đoạn tàn nhẫn dứt khoát, đầu óc thông minh cơ trí. Vũ kỹ cùng cầm nghệ đều độc nhất vô nhị. Hắn chưa bao giờ gặp qua một nữ tử kinh hoa kiêu ngạo như vậy, giống như tất cả những thứ không thể ở trên người nàng thì đều trở nên có thể, hắn tin tưởng có lẽ nàng thật sự có thể giết hắn mà vẫn không bị làm sao. Nam Ức Tịnh thấy Lam Cẩn Du chỉ mím môi không nói lời nào thì trong mắt hiện lên một ti không kiên nhẫn cùng lạnh lùng, từ từ nói “Hữu tướng giống như không tin tưởng lời bổn tọa nói sao?! Vậy không ngại nói cho ngươi biết, Nam Vân Hàm chính là bổn tọa giết!” Lam Cẩn Du nghe Nam Ức Tịnh nói mà ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Công chúa Vân Hàm vô duyên vô cớ chết trong chính tẩm cung của mình, giống như bị người bóp chết nhưng tất cả cung nữ cùng thi vệ đều nói chưa từng nhìn thất bất kỳ kẻ nào đi vào. Đối với việc này Hoàng thượng cực kỳ tức giận, hạ lệ tra rõ nhưng mà vẫn không có kết quả. Công chúa Vân Hàm vậy mà lại bị Cung chủ Ma Cung giết? Vì cái gì nàng lại giết công chúa Vân Hàm?! “Tại sao ngươi lại giết nàng ấy?!” Trong lòng nghi hoặc, Lam Cẩn Du lại vẫn nhíu mày hỏi. Trong mắt Nam Ức Tịnh hiện lên một tia độc ác, lạnh giọng nói “Vì cái gì sao?! Chỉ bằng việc nàng hạ độc tằm vào điểm tâm của ta để đưa ta vào chỗ chết! Chỉ bằng việc nàng làm hại Tiểu Tuyết đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” Thì ra là công chúa Vân Hàm hạ độc trước. Hắn vẫn luôn kỳ quái vì sao một nha hoàn bên người Cung chủ Ma Cung lại vô duyên vô cớ trúng độc, thật không thế nhưng lại do công chúa Vân Hàm. Nhưng mà thủ đoạn của Cung chủ Ma Cung này cũng thật ngoan độc tuyệt tình, dám ở trong hoàng cung không giấu diếm giết công chúa Vân Hàm, quan trọng là lại không quấy rầy đến bất kỳ ai. Nhìn nữ tử sáng chói mà kiêu ngọa trước mắt, hắn tin tưởng cho dù có kinh động đến người trong hoàng cung, lấy tính tình của nàng cũng sẽ giết hết không tha. Có vết xe đổ của Nam Vân Hàm nên trước uy hiếp của Nam Ức Tịnh, Lam Cẩn Du lại càng thêm tin tưởng không nghi ngờ rồi. “Ta biết với thủ đoạn của Cung chủ muốn giết ta đương nhiên không khó, chỉ là nếu Cung chủ giết ta rồi thì cũng sẽ không tìm tahays hoa Tang Linh như trước thôi!” Lam Cẩn Du mấp máy khóe môi, dáng vẻ không sợ hãi nói. Nam Ức Tịnh không khỏi híp híp mắt, sát khí cùng lệ khí trong mắt càng nặng hơn, Lam Cẩn Du là đang khiêu chiến với kiên nhẫn của nàng sao? Nàng không khỏi lạnh giọng cười nói “Ta cũng không tin ta lật cả Hữu tướng phủ lên cũng không tìm thấy! Huống chi ngươi cũng không sợ chết, chẳng lẽ tất cả mọi người bên trong phủ Hữu tướng còn không sợ chết sao?!” “Hoa Tang Linh được cất ở một chỗ vô cùng bí mật. Phủ Hữu tướng lớn như vậy, Cung chủ muốn tìm được chỉ sợ không dễ dàng thôi. Về phẩn người trong phủ Hữu tướng sợ chết hay không sợ chết cũng không nhọc Cung chủ quan tâm, bởi vì vị trí của hoa Tang Linh chỉ có mình ta biết!” Lam Cẩn Du không hề nhượng bộ nói với Nam Ức Tịnh, hắn biết nếu bây giờ hắn có chút yếu thế thôi thì tất sẽ phải trở thành vong hồn dưới tay Nam Ức Tịnh, hắn đánh cược Nam Ức Tịnh quan tâm đến tính mạng của nha hoàn kia nên sẽ không dễ dàng ra tay. Nam Ức Tịnh nghe vậy thì giận quá hóa cười, nàng nhìn Lam Cẩn Du, trong mắt có vài phần châm chọc hỏi “Chẳng lẽ ngay cả công chúa Tú Cầm luôn chim cá tình thâm cùng Hữu tướng cũng không biết sao?!” “Chim cá tình thâm?”Lam Cẩn Du nghe được lời nói của Nam Ức Tịnh mà khóe môi khôn khỏi hiện lên chút tươi cười châm chọc cùng chua xót, ánh mắt của hắn trong nháy mắt bỗng trở thành bất đắc dĩ, giống như lầm bầm nói “Ta cưới nàng ta thế nhưng chỉ là tùy cơ ứng biến thôi. Nữ tử mà ta yêu đã sớm không còn ở trên đời, mà hoa Tang Linh chính là dùng để giữ lại đóa hoa mẫu đơn mà nữ tử ta yêu để lại.” Nghe lời nói của Lam Cẩn Du, Nam Ức Tịnh không khỏi ngẩn ra, trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc. Lam Cẩn Du nói cái gì?! Hắn nói hắn cưới Nam Tú Cầm chỉ là tùy cơ ứng biến, mà nữ tử hắn thực sự yêu đã không còn ở trên đời?! Đóa hoa mẫu đơn của nữ tử mình yêu lưu lại, cái nữ tử ta yêu trong miệng hắn chẳng lẽ là nàng sao? “Không phải Hữu tướng đối với công chúa Tú Cầm là một mảng chân tình sao? Từ khi nào lại có nữ tử mình yêu chứ?” Nam Ức Tịnh nhíu mày, trong mắt mang theo ba phần nghi hoặc còn có bốn phần chế nhạo hỏi. Lam Cẩn Du giống như bị Nam Ức Tịnh hỏi lại chuyện xưa mà trong mắt hiện lên một tia hoài niệm, trước mắt giống như hiện lên dáng vẻ của Nam Ức Tịnh trong bộ cung trang màu tím nhạt mà nhanh nhẹn nhảy múa trước mắt hắn, giọng nói của hắn không khỏi có chút xa xăm mà chầm chậm nói “Nữ tử mà ta yêu vốn muốn cùng Nam Tú Cầm gả cho ta, nhưng mà không biết sao đúng ngày hôm đó nàng lại bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử.” Qủa nhiên nữ tử ta yêu trong miệng hắn chính là nàng! Trong đôi mắt Nam Ức Tịnh có chút kinh hãi. Nàng vẫn cho là lúc trước khi Lam Cẩn Du muốn cưới nàng chỉ là nhất thời mới mẻ, trong lòng hắn vẫn không có chút tình cảm nào với nàng. Lại thật không ngờ, quả thực LCD thích nàng, hơn nữa lại vẫn luôn luôn nghĩ đến nàng suốt bốn năm. Thế nhưng vậy thì tính sao chứ?! Nếu như hắn thực sự thích nàng thì lúc trước vì sao lại cưới Nam Tú Cầm, vì sao phải viết thư cho Nam Tú Cầm như vậy. Cho dù chỉ là kế tạm thời nhưng chẳng lẽ hắn không biết Nam Tú Cầm sẽ vì thế mà làm khó nàng, chẳng lẽ hắn không biết khi nàng nhìn thấy lá thư này sẽ đau lòng bao nhiêu? Chỉ vì quyền thế mà hắn có thể không quan tâm đến được! Nếu như hắn thực sự thích nàng, vì sao hắn lại có thể nói cái gì mà chết bất đắc kỳ tử. Cơ thể của nàng căn bản không có bệnh, hắn vốn biết rõ, vậy làm sao nàng có thể đột nhiên bị bệnh chết chứ. Trong này rõ ràng có âm mưu nhưng bởi vì sợ hãi Nam Vũ, bởi vì rất sợ chết, tham muốn quyền thế mà hắn có thể yên tâm thoải mái giả bộ như cái gì cũng không biết! Nếu như hắn thực sự thích nàng, vì sao vừa rồi lại có thể đồng ý giao ra hoa Tang Linh. Thứ quan trọng nhất trong lòng hắn chỉ có chính hắn, chỉ có danh lợi cùng quyền thế mà thôi! Người đàn ông như vậy, mặc dù hắn thật sự có tình cảm với nàng thì nàng cũng không có hiếm lạ thứ đó, nàng cũng không vì vậy mà tha thứ cho hắn! Lúc trước khi mẫu hậu rót rượu độc vào trong miệng nàng, trong lòng không phải không có nghi ngờ, chỉ là lúc ấy do nhìn thấy lá thư đó mà tâm đã như tro tàn, bởi vậy nàng cũng không còn có thể chống lại. Nếu không phải bởi vì trước tiên hắn tặng cho nàng một đả kích trí mạng thì dựa vào võ công của nàng thì làm sao nàng có thể để mẫu hậu rót rượu độc vào trong miệng nàng được?! Nam Ức Tịnh trước kia đã hoàn toàn chết rồi, bị Lam Cần Du cùng phụ hoàng mẫu hậu của nàng ấy cùng nhau giết chết! Nàng bây giờ, trong lòng chỉ có hận thù, chỉ có vô vàn oán hận thôi! Ngón tay gắt gao nắm chặt lại, Nam Ức Tịnh nâng mắt, vẻ mặt cùng ngữ điệu mỉa mai nhìn Lam Cẩn Du, khóe môi hiện lên một ý cười châm chọc. Nàng giơ tay chậm rãi tháo khăn che mặt xuống, từng chữ từng chữ trần đầy khinh thường nói “Vậy hoa Tang Linh này là vì giữ lại hoa mẫu đơn ta đã lưu lại sao? Nếu ta không chết thì hoa mẫu đơn ki cũng không cần giữ lại rồi.” Cái khăn che mặt chậm rãi được tháo ra để lộ ra khuôn mặt tuyệt mĩ khuynh quốc khuynh thành của Nam Ức Tịnh. Mặt mày như vẽ, khóe môi mang ý cười. Lam Cẩn Du hết sức kinh ngạc nhìn Nam Ức Tịnh trước mắt mình. Vẫn là khuôn mặt tuyệt mĩ này, nhưng vẻ mặt lúc này rõ ràng đã không giống trước rồi. Thực ra hắn đã sớm cảm thấy đôi mắt của Cung chủ Ma Cung cực kỳ giống Nam Ức Tịnh, chỉ là hắn không thể tin được là con ngươi trong trỏe tinh khiết đó có thể nhuộm vẻ xinh đẹp cùng tàn nhẫn như vậy. Thực ra hắn đã cảm thấy dáng múa của nàng cực kỳ giống dáng vẻ lưu loát nhảy múa của nàng năm đó nhưng mà hắn không thể tin được vũ điệu mềm mại kia lại có thể trở nên quyến rũ như vậy. Thực ra từ lúc nàng nói ra câu thơ mà nàng đã từng ngâm ngày đó thì hắn cũng đã hoài nghi, nhưng mà hắn không thể tin được là Nam Ức Tịnh trước kia lại có thể biến thành Quỳnh Lạc bây giờ! Kinh hãi trong mắt vẫn chưa kịp biến mất thì Lam Cẩn Du đã không tự chủ được mà tiến lên một bước, trong mắt không biết là kinh ngạc hay là vui sướng mà hai tay hắn có chút run rẩy, giống như muốn vươn tay vuốt ve khuôn mặt của Nam Ức Tịnh. Nhưng cuối cùng vẫn lại ngừng ở giữa không trung, giọng nói của hắn có chút run rẩy mà mang theo một tia không xác định “Nam Ức Tịnh? Nàng là Nam Ức Tịnh?!” “Thì như thế nào? Không phải ngươi luôn miệng nói ta là nữ tử ngươi yêu hay sao? Hiện giờ trái lại không biết ta rồi hả?” Nghe được lời nói của Lam Cẩn Du mà cảm xúc của Nam Ức Tịnh cũng không có nhiều biến hóa, ngược lại ý khinh thường lại càng đậm, nàng lạnh lùng nhìn Lam Cẩn Du mà cười nói. Lam Cẩn Du nghe lời nói sắc sảo của Nam Ức Tịnhmà không thể tin nổi người đang đứng trước mặt hắn bây giờ là Nam Ức Tịnh, đây thực sự là Nam Ức Tịnh dịu dàng ẩn nhẫn sao? “Nàng không chết sao? Sao nàng lại có bộ dáng này?” Lam Cẩn Du nhìn Nam Ức Tịnh giống như vẫn chưa thể tiếp thu nổi sự thật này, rõ ràng trước kia Hoàng Thượng với Hoàng Hậu nói nàng đã chết bất đắc kì tử rồi cơ mà, tại sao nàng lại không chết? Quan trọng hơn là vì sao nàng lại là Cung chủ Ma Cung, vì sao lại biến thành bộ dáng tàn nhẫn quỷ dị này? Nghe được lời nói của Lam Cẩn Du, trong mắt Lam Ức Tịnch không khỏi xuất hiện một tia hận ý, mang theo vẻ châm chọc nhìn hắn cười lạnh nói, “A, trời xanh có mắt, cho ta thấy được bộ mặt thật sự của các người, còn bảo vệ ta an toàn vượt qua nạn lớn, trở về báo thù!” Lam Cẩn Du nhìn khuôn mặt tràn đầy hận ý của Nam Ức Tịch thì chân mày cau lại hết mức, lại nghe giọng nói của Nam Ức Tịnh vang lên bên tai “Vì sao ta trở thành bộ dáng như bây giờ?! Ha, từ nhỏ đã bị mẫu thân ruột thịt của mình biến thành con tin thay cho ca ca, thay hắn nhận hết khi dễ cùng khổ sở, nhưng lại nhớ lại mẫu hậu không phải thực sự muốn hại ta mà liền liều mạng cam chịu! Khi nghĩ đã tìm được nam tử mà mình thật tâm yêu, muốn hắn cưới mình vì yêu hắn mà chịu đựng, nhưng nhìn những dòng hắn viết xuống thì ta mới biết mình chỉ là món đồ chơi mà thôi. Muốn tìm mẫu hậu kể khổ lại bị người trực tiếp rót rượu độc, ngươi cho là ta còn có thể như thế nào nữa?!” Lời nói lạnh lùng châm chọc mang theo oán hận tột cùng, Lam Cẩn Du gần như không dám nhìn vào mắt Nam Ức Tịnh. Trước kia Hoàng Hậu ép nàng sang Đông Lâm làm con tin không phải là do bất đắc dĩ, mà là đã tính kế từ lâu? Mà cái chết của nàng, lại chính vì Hoàng Hậu hạ độc mà gây nên? Tình cảm của Nam Ức Tịnh đối với Trương Sở Sở, hắn biết rõ, vào lúc đó, Nam Ức Tịch luôn nói mọi thứ với Trương Sở Sở, hoá ra từ nhỏ đến lớn nàng luôn phải chịu khổ cực, thực sự nàng không oán giận Trương Sở Sở, bởi vì nàng nghĩ Trương Sở Sở không cố tình nhưng hóa ra tất cả mọi chuyện đều là mưu kế, khó trách nàng lại oán hận sâu như vậy. Mà nguyên nhân nàng trở thành thế này cũng một phần là lỗi của hắn. Hắn tuyệt đối không ngờ vì hắn lừa dối Nam Tú Cầm mà đưa cho nàng phong thư từ hôn, nàng mới bị Trương Sở Sở sát hại! Hắn không biết mấy năm nay Nam Ức Tịnh phải chịu nhiều khổ cực như vậy, không biết trong lòng nàng lại cất giấu nhiều oán cùng thống giận như vậy. Là hắn có lỗi với nàng, là hoàng thất Nam Hải có lỗi với nàng! Vậy mà hắn còn hỏi tại sao nàng lại biến thành như vậy? Tuy nàng đang đứng trước mặt hắn nhưng hắn lại chậm chạp không nhận ra nàng, hắn chất vấn nàng tại sao lại biến thành bộ dáng này, nhưng lại không nghĩ tới rốt cuộc là ai biến nàng thành như vậy! “Ức Tịch, thật xin lỗi.” Lam Cẩn Du nhìn Nam Ức Tịnh, trong mắt mang theo vài phần thương tiếc, hắn vươn tay ra muốn vuốt ve má của Nam Ức Tịch nhưng lại bị Nam Ức Tịh né tránh. Nam Ức Tịch lạnh lùng nhìn Lam Cẩn Du, không hề để tâm đến bàn tay đang giơ ra giữa không trung của hắn, lạnh giọng nói, “Lam Cẩn Du, nếu thực sự ngươi cảm thấy có lỗi với ta, mau giao hoa Tang Linh ra cho ta!” Lam Cẩn Du chưa từng nghĩ tới còn có thể nhìn thấy Nam Ức Tịch một lần nữa, những cảm xúc kích động, áy náy, vui sướng, kinh ngạc lần lượt trào dâng trong lòng hắn, làm cho hắn chỉ muốn ôm ấp tình cảm với Nam Ức Tịnh một lần nữa, không nghĩ tới nếu Nam Ức Tịnh không chết, vì sao lại lén lút giấu đi thân phận của mình. “Ta nhất định sẽ đưa hoa Tang Linh cho nàng. Ức Tịnh, ta đưa nàng đi gặp Hoàng Thượng, khôi phục thân phận của nàng. Ta không cho phép nàng gả cho Hạ Văn Cử cùng Gia Luật Linh, đáng nhẽ ra bốn năm trước nàng là thê tử của ta!” Lam Cẩn Du nghe xong những lời của Nam Ức Tịnh thì muốn tự mình kéo nàng đi, nhưng lại bị Nam Ức Tịnh lạnh lùng tránh thoát. “Ngươi đồng ý giao ra hoa Tang Linh là được rồi. Còn việc khôi phục thân phận, nhất định sẽ không thực hiện được. Thân phận công chúa Nam Hải đó chỉ làm cho ta cảm thấy thực ghê tởm, hôn ước từ bốn năm trước của ta và ngươi cũng đã chết theo ta rồi!” Nam Ức Tịnh lạnh lùng nói với Lam Cẩn Du, ánh mắt không hề có chút dịu dàng nào. Lam Cẩn Du không khỏi nhíu mày, giả bộ ánh mắt đầy vẻ sủng ái đau lòng nhìn nàng. Hắn chua xót nhìn Nam Ức Tịnh mà hỏi từng chữ một, “Ức Tịnh, chẳng lẽ nàng còn chưa chịu tha thứ cho ta sao?” “Tha thứ?! Ngươi dựa vào đâu mà muốn ta tha thứ cho ngươi? Chỉ bằng bốn năm ngươi giả vờ giữ gìn hoa mẫu đơn ta để lại? Lam Cẩn Du, đừng lừa dối người khác nữa, cái gì mà nữ tử ngươi thật lòng yêu, người ngươi yêu nhất chỉ là bản thân ngươi mà thôi, chỉ là quyền lực vô biên mà thôi!” Nam Ức Tịnh nghe lời chất vấn đầy đau khổ của Lam Cẩn Du mà không khỏi cười mỉa mai nói, “Nếu thực sự ta khôi phục được thân phận công chúa thì ngươi sẽ cưới ta sao? Thực sự ngươi không sợ Bắc Mạc cùng Tây Nhạc đối phó ngươi sao? Ngươi không sợ Nam Tú Cầm liều mạng giết ngươi sao?” Lam Cẩn Du nghe được những lời nói này của Nam Ức Tịnh thì vẻ mặt vui sướng vì được gặp lại Nam Ức Tịnh từ từ tối lại. Nàng nói không sai, dù khôi phục thân phận của nàng, với tình thế bây giờ thì hắn cũng không thể cưới được nàng. Nếu hắn cưới nàng, Nam Hải đương nhiên sẽ không cách nào nói rõ được với Bắc Mạc và Tây Nhạc, đến lúc đó chỉ sợ Bắc Mạc cùng Tây Nhạc sẽ liên thủ đối phó hắn. Mà nếu đắc tội Bắc Mạc cùng Tây Hải thì Nam Vũ nhất định sẽ giáng tội hắn. Nói đến Nam Tú Cầm, nếu hắn dám ở phía sau nàng ta cưới Nam Ức Tịnh, thật sự nàng ta sẽ liều mạng giết hắn. Nhìn vẻ do dự trên mặt Lam Cẩn Du, Nam Ức Tịnh không kinh ngạc chút nào, ánh mắt tràn đầy vẻ châm biếm mà lạnh lùng nói, “Giờ Tý tối nay, mang hoa Tang Linh đến cho ta!” Lam Cẩn Du liếc Nam Ức Tịcnh một cái, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ cùng mâu thuẫn, chẳng lẽ thực sự hắn và nàng không thể thành đôi sao? Hắn thừa nhận hắn thực sự yêu quyền thế, nhưng hắn cũng yêu nàng! “Ức Tịnh…” Lam Cẩn Du còn định nói với Nam Ức Tịnh vài câu, nàng đã phất tay, quay lưng lại với giọng nói lạnh lùng mang theo một tia không kiên nhẫn, “Mong Hữu tướng sẽ giao ra!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]