*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoạ Lam khinh bỉ nhìn 2 ả di nương bị kéo đi, rồi như nhớ ra điều gì nàng quay người lại. A~ thế nào mà nàng lại quên cái bánh bao đang bị thương này chứ!!
- Đau không?
Chu tước được hỏi, đưa đôi mắt to long lanh lệ thủy nhìn nàng gật đầu. Bị đánh đau như vậy bé cơ hồ không thể phát ra tiếng, đau điếng người!
Mộc Hoạ Lam thấy 5 dấu tay in rõ trên mặt tiểu hài tử 5 tuổi mà đau lòng, bất quá nàng cũng không hề thay đổi biểu cảm lạnh nhạt có điều trong lời nói lại tìm ra được mấy phần ôn nhu
- Về sau không được tự tiện chạy lại như vậy nữa, Mộc Chu Tước đệ từ nhỏ đã luôn bảo vệ ta, từ giờ trở đi cứ yên tâm mà sống, ta sẽ bảo hộ cho đệ
Nàng nói rồi, Nàng sẽ bảo vệ vật nhỏ, từ bây giờ gia đình này chính là vảy ngược của nàng, động tới dù chỉ là một sợi tơ trên người họ nàng sẽ khiến kẻ đó phải moi tim móc ruột mà xin lỗi.
Chu Tước nhìn Hoạ Lam, từ nhỏ tới lớn bé đều thấy đại tỷ mang mặt nạ nha ~, sao bây giờ lại tháo xuống,tuy rằng sau khi hồi phủ mặt tỷ tỷ có hơi bẩn nhưng vẫn nhìn ra được là một cái tuyệt sắc mỹ nhân aa!
- Ta biết rồi ta sẽ không lặp lại nữa nhưng ta không có hứa sẽ tha cho kẻ khinh dễ tỷ nha!!
Cảm nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-han-vuong-phi-va-vuong-gia-phuc-hac/76573/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.