Mộc Họa Lam thật đẹp.
Nàng đẹp một cách khác thường.
Càng không như những thiếu nữ cùng tuổi, xinh đẹp như nắng mới sau cơn mưa chiều, kiêu sa như hoa tươi, mỏng manh vương mình trước gió khiến cho người ta muốn nâng niu muốn chiều chuộng. Nét đẹp của Họa Lam như mặt hồ tĩnh lặng phảng chiếu vạn vật trong một ngày thu se lạnh, âm trầm mà lộng lẫy, như vầng nguyệt soi sáng trong một đêm giông bão, đơn côi nhưng mạnh mẽ.
Nàng kiều diễm, quá kiều diễm.
" Tiểu nữ - Mộc Họa Lam diện kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu. Hoàng Thượng,Hoàng Hậu vạn tuế, vạn vạn tuế "
Họa Lam tiến tới giữa đại điện, sau khi nhìn qua một lượt những gương mặt "thân quen" đang sững sờ,nàng nghiên người cuối mình hành lễ, khóe miệng nhếch lên một vầng diễm lệ. Tiếng nàng vang vọng đập vào bốn bức tường trảm thạch,dội vào trong không gian như tiếng chuông bạc đánh thức người người dự hoa hội.
"Bình thân!"
Con heo béo chỉ kịp mấp mấy một tiếng liền đơ người dõi theo bóng Họa Lam đứng dậy, lui về chỗ ngồi.
- Kia là Mộc Họa Lam sao?
- Không phải nàng ta xấu xí lắm sao?
- Các ngươi chỉ giỏi phán đoán, nàng ta chỉ có cái mã thôi!
- Để ta xem tối nay ngươi diễn trò gì?
Bao lời ban ra tán vào đều lọt vào tai phải Họa Lam chui ra tai trái, nàng thản nhiên ngồi trên ghế của mình nhấp một ngụm trà nóng cũng không thèm ngó ngàng tới Phong Tiêu Chiến ngồi đối diện. / Quảng cáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-han-vuong-phi-va-vuong-gia-phuc-hac/3070339/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.