Chương trước
Chương sau
Mộc Họa Lam đưa bức thư lại cho Trúc Như, thuận tiện mở miệng hỏi

- Tiểu Tước đang ở đâu?

Nàng còn chưa tới thăm hắn lần nào 

- Tiểu thư, sau khi từ Học Phủ trở về, tiểu thiếu gia liền hồi viện của mình luyện chữ

- Được, em mau sai người làm mấy cái bánh hồng đem tới, ta cùng đi xem hắn một chút

- Vâng

Đáp Họa Lam lại một tiếng, Trúc Như nhanh nhẹn hướng phòng bếp mà chạy, chẳng lâu sau, liền đem theo dĩa bánh nóng hổi trở lại. Họa Lam tự mình bê dĩa, sải bước đi Tây viện của Chu Tước.

Viện của Mộc tiểu thiếu gia nằm gần vườn hoa, cũng không xa thư phòng nên bọn người Họa Lam một lúc đi liền tới nơi, hai người thị vệ thấy thế, liền muốn hành lễ, Họa Lam lắc đầu ra hiệu, nàng không muốn vật nhỏ giật mình, luyện chữ từ ngoài nhìn vào sẽ không biết được thực chất khó khăn gò nét gian khổ biết bao, thấy đại tiểu thư ngăn, hai người thị vệ liền trở về vị trí, trong lòng cũng có vài phần ganh tị với Chu Tước,quả đúng là  đại tiểu thư rất sủng ái người tiểu đệ này của mình mà thậm chí chính Họa Lam cũng không nhận ra điểm thay đổi này của nàng.

Đưa tay ngọc gõ lên thành cửa gỗ vài cái, Mộc Họa Lam dịu dàng lên tiếng 

- Chu Tước là ta đây, ta đem bánh tới cho đệ 

không có tiếng trả lời

Họa Lam nhíu đôi mày mỏng, chẳng lẽ tiểu tử này ngủ luôn trên bàn rồi sao, không đúng!, không có tiếng thở, Họa Lam đã cảm thấy bất thường từ trước nhưng nàng cũng không để ý nhiều, chẳng lẽ?,  nàng đẩy cửa, định bước vào 

Cạch cạch...

Họa Lam giật người, cửa khóa?! nàng tối sầm mặt mày, Chu Tước sẽ không tự khóa đi cửa viện của mình, là kẻ nào cả gan lẻn vào?! Họa Lam không nghĩ nhiều, lập tức vung tay vận công phá cửa

- Chu Tước!!

Viện hoàn toàn không có người, Trúc Như hoảng loạn hét lớn với hai người thị vệ kia 

- Các ngươi rốt cuộc là có đang canh cửa không!! Thiếu gia bị bắt đi mà không ai hay biết??!!!

- Thuộc Hạ lập tức đi tìm thiếu gia!!

- Không cần tìm 

Mộc Họa Lam cười hiểm, hay lắm dám đem người của nàng đi, rõ ràng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!

- Ta biết ai đem Chu Tước đi rồi

Hai người thị vệ đang hoảng, nghe Họa Lam nói thế liền đứng người, một tên dũng cảm, hỏi lại nàng

- Tiểu thư?

- Phải, không cần tìm nữa, Chu Thư Tình công chúa cũng không muốn bị bọn ngươi dọa sợ đâu

Trúc Như nhìn Họa Lam, lời của tiểu thư nhà nàng còn có giá trị hơn cả Chiếu chỉ, vì vậy Trúc Như cũng chỉ dám thắc mắc trong lòng không dám nói nhiều

Tuy vậy, cũng đủ để Họa Lam hiểu, nàng cười, xoay mũi giày 

- Trúc Như em nói ai là người có thể đem cả cảnh vệ hoàng gia ra xài mà không cần thông qua con heo béo kia?

Chỉ có  cảnh vệ hoàng gia mới đủ thực lực để lẻn vào viện của Chu Tước mà thôi, tiếc thay, ở đây còn có nàng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.