Chương trước
Chương sau
Hôm nay là ngày Cá tháng tư

Gọi là ngày cá tháng tư vì đây là lễ hội lừa bịp, chuyện này Đỗ Lăng đã sớm giác ngộ. Nguyên nhân do hằng năm cứ đến ngày này thì cậu sẽ thành đối tượng chính bị hai ông anh trêu chọc.

Mà hôm nay vẫn như cũ, lúc cậu vẫn chưa có rời giường thì anh hai đã hoàn thành mọi thứ chào đón cậu.

Ngày hôm nay Đỗ Lăng đang ngủ nướng, do tối qua mất ngủ lúc chợp mắt được thì đã rất trễ rồi nên không muốn dậy sớm. Mà thật ra là cậu sợ sáng sớm bị anh hai chỉnh, tuy là tục ngữ có nói: Sáng sớm chim có con trùng để ăn. Sáng sớm con trùng bị chim ăn! Vấn đề là: ai là chim? Ai là côn trùng? Kết luận rất rõ ràng: vô luận Đỗ Lăng nhìn như thế nào cũng có thể khẳng định là mình không hề có tí quan hệ nào với chim! Mà hôm nay thì càng xui xẻo hơn, haizz! Sâu nướng cũng chẳng thể nào thoát khỏi tay anh hai.

Đương lúc Đỗ Lăng trở người muốn ngáp, duỗi duỗi người thì giường nước dưới thân bỗng nhiên lõm xuống, thế là… Đỗ Lăng trở thành con sâu bị nhúng nước.

Không hề nghi ngờ, nhất định là anh hai nhân lúc cậu ngủ say, len lén đem giường nước cắt thủng chờ cậu cử động. Đỗ Lăng đang suy đoán hành động gây án thì cửa phòng mở ra. A~~~~~`~`~~ một đống ruy bang bay toán loạn, Anh cả, anh hai mang theo Tiểu Lâm, Tiểu Quang, Tiểu Phi lao vút vào phòng, nhìn Đồ Lăng cả người ượt nhẹp có chút chật vật, tất cả cùng nhau cười vang: ” Trư Tiểu Lăng ~~~ chúc em ngày lễ vui vẻ ~`~~`”

Hắc tuyến…. Trư Tiểu Lăng? Ngày lễ vui vẻ? Buồn Bực!!!

Nhìn anh hai đem một vòng hoa dành cho lễ lừa bịp đeo lên cổ cậu, Đỗ Lăng không khỏi cười khổ: “Này! Này ~~~ anh hai, hôm nay là sinh nhật của em mà, sao anh lại có thể đối xử với em như vậy? Anh cả ~~~ anh hai bắt nạt em ~~~~”

Vừa làm mặt quỷ, giơ tay hình chữ V để Tiểu Quang chụp hình, vừa quay ra làm nũng với anh cả. Tuy là hiện tại đã là người lớn, bày ra dáng vẻ đáng yêu trông rất xấu hổ nhưng lại rất có tác dụng. Từ nhỏ Đỗ Lăng đã phát hiện ra chỉ có anh cả cứng nhắc là có thể trị được anh hai, mà lúc anh cả tức giận thì cũng chỉ có anh hai mới có thể trấn áp được. Hai người này…..

Người ngoài đều nói anh cả đáng sợ, khuôn mặt không giận mà uy, nếu mà vẽ một bức chân dung dán trước cửa nhà như thần trấn cửa thế nào thì nhà cũng sẽ được bình an. Thật ra thì anh hai mới là người đáng sợ nhất, đừng nhìn ảnh lúc nào cũng cười cười, nhìn như một tên công tử lăng nhăng vô hại, lúc nào cũng đi với mỹ nhân, hồ bằng cẩu hữu du sơn ngoạn thủy,chơi bời lêu lỏng mà lầm. Chỉ cần đắc tội với ồng thì….Hắc hắc….so với đắc tội với anh cả thì thê lương nhiều hơn.

“Này! Tiểu Lăng! Không được nói oan cho anh hai nha!!” Đỗ Phong nắm lấy mũi của Đỗ Lăng, nhéo nhéo má cậu mà cười một cách quỷ dị: “Anh rất quan tâm chú nha, nhớ rất rõ là hôm nay sinh nhật chú, cất công chuẩn bị rất nhiều tiết mục thú vị! Cho chú mày được một phen vui vẻ! sung sướng!”

Bất ngờ vui vẻ? Sung sướng? Đệt ~~~~ anh hai lại nghĩ ra chiêu chỉnh người nào rồi! Đừng nói là muốn đem cậu ra làm thí nghiệm nha? Không được! Cậu làm sao có thể mà ngồi im chờ chết, phải chạy trốn, trốn càng xa càng tốt ~~~~~~~~~~

“Anh cả ~~~~~…. A…a…a..a chu!” Đỗ Lăng nữa thật nữa giả mà hắt hơi một cái.

Đỗ Trọng cuối cùng cũng lên tiếng: “Chú hai! Để Tiểu Lăng đi tắm nước ấm trước, đừng để bị cảm! Tiểu Quang, Tiểu Phi các cậu ở lại thu dọn. Chúng ta đi xuống dưới chờ nó!”

Tắm qua nước nóng, nhìn nhìn thời gian thì đã hơn 10 giờ, cậu thật sự cần phải bỏ trốn. Lấy cớ thay đồ, đem Tiểu Quang với Tiểu Phi còn đang dọn dẹp phòng đuổi ra ngoài. Đỗ Lăng viết tờ giấy nhắn: anh cả, anh hai em đi thăm mộ Tiểu Ngũ đây, buổi tối sẽ trở về.

Vừa viết xong, Đỗ lăng từ cửa sổ lầu hai leo xuống. Nhưng mà…hắc hắc….Đỗ Phong không đợi cậu đứng lên bỏ chạy đã xuất hiện trước cửa số.

“Tiểu Lăng buổi tối 5 giờ sẽ dùng bữa cơm đoàn viên, em nhớ về sớm nha!”

Bữa cơm đàn viên? Hôm nay đâu phải đêm 30 thì cơm đoàn vên cái quái gì chứ? Nhưng mà Đỗ Lăng vẫn quay đầu lại phất tay một cái: “Biết rồi!”

Vu Vân ghét nhất là ngày cá tháng tư, ngày này luôn làm hắn nhớ những chuyện không thoải mái.

Hồi ức luôn làm người khác đau lòng, haizzzz! Tất cả kế hoạch đều rất thuận lợi, đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi cần gì nhớ lại mấy chuyện không vui trước đây chứ? Chuyện quá khứ đã qua lâu rồi! Mọi chuyện sau này sẽ khác trước kia!

Cá tháng tư, nhớ lại cuộc hẹn cùng tiểu quỷ kia, Vu Vân nở nụ cười: định lừa hắn phải không? Hắc hắc….. Hắn đã hoàn thành mục đích rồi! Nếu như hôm nay là Cá tháng tư, hắn liền cho cậu một chút vui sướng!!

Ngày cá tháng tư theo như ngôn ngữ tiếng Trung thì là ngày chỉnh người, là ngày lễ troil người khác. Hôm nay là lễ còn là ngày hẹn với người yêu, nên mua gì làm quà đây? Vu Vân lấy ra hộp đồ nghề cá nhân bắt đầu tìm kiếm: roi da? Nến? Không được! Cái này đối với con nít thì quá nặng! Máy mát xa? Cái kẹp? Dung cụ trói? Hình như không có cái nào thích hợp hết! Được rồi, lấy cái này! Vu Vân cầm lấy một cái túi để đựng quà, phía trên có thắt thêm một cái nơ con bướm hơi cũ.

Lễ vật này vốn là đưa cho Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ định đưa cho tiểu tình nhân vào ngày sinh nhật. Hì hì…tiểu tình nhân của Tiểu Ngũ sinh vào ngày cá tháng tư. Bất quá, ngày cá tháng tư từ nay về sau chỉ sợ trong lòng tiểu tình nhân kia vĩnh viên đa đớn! Nhớ lúc đó bởi vì công việc trễ nãi, Vu Vân quyết định tự mình đưa quà đến. Hôm ấy hắn đi trễ, khi đến nơi thì chỉ thấy Tiểu Ngũ được đưa lên xe cứu thương đưa đi. Vu Vân nhẹ nhàng đem quà mở ra, bên trong là những viên kẹo được gói kín đủ vị: dâu tây, chuối tiêu, xoài, khế và quýt.

“Ngày cá tháng tư…. Ngày cá tháng tư….hắc hắc….cho cậu thêm một phần quà!” Vu Vân hắc hắc cười gian, cẩn thận lấy ra một lọ nước thuốc, lấy ra một viên hương chuối mà xé vỏ vẽ loạn nước thuốc lên…thổi thổi lại bôi thêm một tầng…sau hắn thỏa mãn mà gật đầu, lại lấy ra viên khác mà tiếp tục vẽ loạn…..

30 phút sau, Vu vân cầm lấy gói quà đã được đóng gói kỹ liền xuất phát.

Địa điểm gặp mặt là một khu khá là náo nhiệt, bởi vì hôm nay không phải là ngày nghỉ, trong thời gian chờ đợi Vu Vân thấy trên phố không có nhiều người qua lại, thỉnh thoảng chỉ có vài cặp tình nhân đi qua, các cửa hàng xung quanh đều trưng bày áp phích quảng cáo cho ngày cá tháng tư.

Haizz! Vu Vân nhìn đồng hồ trên tay thở dài, đã qua 15 phút sao tiểu quỹ vẫn chưa đến? Đang nôn nóng thì tiểu quỹ gọi điện đến: “Anh Vân, bạn cùng lớp của em giở trò, đem em nhốt trong phòng học, phải một giờ sau em mới co thể đến! Anh Vân có thể đợi em một chút không? Được không ạ…”

Còn phải đợi hẳn 1 tiếng? Vu vân ngửa đầu nhìn mặt trời chói chang trên đầu, chờ ở đây? Này không phải là troll hắn nhân ngày cá tháng tư sao? Nhìn chung quanh một chút, tất cả đều là cửa hàng, Vu vân liền đi dạo phố xem các cửa hàng. A, có một rạp chiếu phim mini, vào trong đó đợi vậy.

Bên trong rạp chiếu phim rất tối, hầu như không có ai. Rạp chiếu phim to mà vắng vẻ, chỉ có mấy hàng là dường như có vài thiếu niên bất lương. Hắc hắc…rạp chiếu phim 18+ còn có thể đòi hỏi gì nữa? Vu Vân đi xuống hàng ghế tình nhân cuối cùng, chọn một chỗ ít người mà ngồi xuống.

Phim 18+ đối với Vu vân mà nói thì nó rất bình thường. Vu vân chỉ muốn ngồi nghỉ ngơi, có thể thì tranh thủ chợp mắt một chút. Từ trong túi giấy cầm lấy một viên kẹo dâu mà ngắm nghía, Vu Vân nhớ đến chủ nhân của món quà này —— Ngũ! Haizz! Đột nhiên có chút thương cảm….

“Đoàng!” bất chợt một tiếng súng vang lên! Trong đầu chợt nghĩ đến Ngũ nên theo bản năng tự động ngẩng đầu nhìn! Trên màn ảnh xuất hiện là hình ảnh Ngũ ôm ngực che chỗ bị trúng đạn từ từ ngã xuống. Vu Vân hết sức chấn động, nhanh chóng bật người đứng lên!

Một lát sau Vu vân mới từ từ tỉnh táo lại, hình ảnh lúc nãy biến mất… Thật là, tự dọa chính mình! Bất quá, người diễn viên vừa rồi quả thật rất giống làm cho Vu Vân nghĩ đó là hiện thực!

Ngũ! Ngũ! Haizz! đối với chuyện Ngũ mất, Vu Vân rất đau khổ. Ngũ dường như là thân nhân duy nhất của hắn! Ngày hôm nay là tròn ba năm ngày mất của Ngũ! Ngũ! Tại sao cậu lại cho hắn nhìn thấy hình ảnh đó? Chẳng lẽ là cậu trên trời linh thiêng trách hắn không vì cậu mà báo thù?

Vu Vân đột nhiên cảm thấy sầu não, đứng dậy đi ra ngoài một chút. Vu vân mò mẫm trong túi tìm gói thuốc, rời chỗ ngồi đi ra ngoài! Túi giấy đặt bên chỗ ngồi hiển nhiên là bị quăng ra sau đầu.

Thời gian: 31 tháng 3, 23 giờ 30 phút.

Địa điểm: phòng khách nhà tổ Đỗ gia.

Đỗ Trọng nhìn Đỗ Phong đi tới thì hiểu ra nhưng vẫn lên tiếng hỏi:

“Nó còn thức?”

“Không.”

Đỗ Trọng lấy điếu thuốc từ trong túi áo ra châm lửa nhưng bất ngờ bị Đỗ Phong đoạt mất.

“Anh đã đáp ứng em là sẽ cai thuốc. Hút thuốc rất nguy hiểm cho bản thân không những vậy mà còn khiến người xung quanh bị ung thư chung đó.”

“Sao không thấy chú mày đi quản Tiểu lăng như vậy?”

“Phổi của nó chưa từng bị tổn thương.” Đỗ Phong đi vào quầ bar, tự làm cho mình một ly cocktail: “Anh có muốn uống gì ko?”

“Nước đá.”

Đỗ Trọng khuôn mặt âm trầm ngồi xuống ghế sofa, yên lặng uống nước mà Đỗ Phong đưa cho. Cả hai ngồi cách nhau một cái bàn, chờ đợi.

20 phút sau

Đỗ Trọng nhướng đôi mày kiếm: “Anh muốn chú nghĩ biện pháp, không phải là muốn chú nghĩ cách trang trí phòng khách! Phòng khách đã bị chú lăn qua lăn lại rất đáng thương rồi…nên đừng có đánh chủ ý lên nó nữa.Còn cái bức tranh sơn dầu trừu tượng mỹ nữ, cố gắng lắm mới có thể nhìn được ba vòng. Anh khuyên chú đừng có hao phí nữa.”

Đỗ Phong buồn chán thu hồi đường nhìn: haizz! Em đương nhiên biết a, thế nhưng anh cả của em ơi, em làm sao có thể nói chuyện Tiểu Lăng là gay cho anh đây? Và người yêu của nó là Ngũ? Nói với anh là thằng bé do bị mất đi tình yêu chân thành mà trở nên đau khổ tuyệt vọng? Nói với anh là hai người đó yêu nhau đã lâu rồi? Đỗ Phong đột nhiên cảm thấy có chút lạnh gáy: hay là thôi đi! Để chuyện đó đi cùng với Ngũ chôn xuống đất đi.

“Này! Anh đang hỏi chú đấy!”

“Biết rồi!” Đỗ Phong trước sau như một mà làm một công tử bất cần đời trong mắt các tình nhân: “Lắm chuyện!”

Đỗ Phong nhất quyết lơ đi không thèm nhìn Đỗ Trong mà tập trung nhìn vào bức tường đối diện.

“Đỗ Phong! Đừng có mà khiêu chiến tính nhẫn nại của anh!”

Đỗ Phong bất đắc dĩ thu hồi đường nhìn: “Anh muốn thế nào? Nó đã trưởng thành rồi.”

“Nhưng nó vĩnh viễn vẫn là em trai của chúng ta! Anh không muốn nó đau buồn! Tiểu Lăng gần đây đã mất ngủ rất nhiều lần rồi, nó…”

“Bảy ngày, tính cả hôm nay là bảy ngày!”

“Anh muốn chú tìm ra nguyên nhân, chú với nó rất thân thiết không có khả năng chú không biết chuyện gì, anh muốn thằng bé vui vẻ. Ngày mai là sinh nhật của nó, anh….”

“Không phải là ngày mai” Đỗ Phong lần thứ hai nhìn ly rượu: “12 giờ 10 phút, đã là ngày hôm nay.”

“Đỗ Phong! Đây là lần cuối cùng anh cảnh cáo chú!”

“Được rồi, được rồi..em đã biết.” ngày 1/4, hôm nay là sinh nhật của Tiểu Lăng, cũng là ngày giỗ của Ngũ, nhưng đó cũng là ngày cá tháng tư!!! A! Há há, ngày cá tháng tư! Một ý tưởng chậm rãi hình thành trong đầu Đỗ Phong, lại nhìn anh cả, Đỗ Phong cười thầm trong lòng:: Anh cả mặc dù đa số mọi người ngẫu nhiên sẽ bị khuôn mặt nghiêm nghị của anh dọa sợ, thế nhưng không có tính em trong đó! “Anh có nghĩ là do Tiểu Lăng nó cô đơn không!”

“Cô đơn?”

“Đúng vậy, anh nghĩ xem nhà ta toàn là đàn ông con trai mà chẳng có trò gì tiêu khiển. Tiểu Lăng không giống hai anh em mình, nó từ nhỏ đã mất cha mẹ, đều là hai anh em mình chăm sóc yêu thương nó nhưng nói sao thì cũng là đàn ông con trai không thể nào thay thế được mẹ nha. Trong nhà một người phụ nữ cũng không có, một chút không khí ấm cúng cũng không, cũng không có ai hay một người phụ nữ nào chăm sóc nó. Nó đương nhiên sẽ cảm thấy cô đơn!”

“Phụ nữ? Chúng ta đối với nó có gì không tốt? Tại sao lại muốn có phụ nữ chăm sóc chứ?”

Haizz…Đỗ Phong thở dài: Đỗ Trọng thật giống như một cái đầu gỗ nha…

“Anh, nó muốn là tình thương của mẹ! Tình thương của mẹ anh có hiểu không vậy? Loại người như anh là đồ máu lạnh không cần mẹ, nhưng Tiểu Lăng khác nha, ma` ngày sinh nhật thì phải có mẹ bên cạnh. Mà hôm nay là sinh nhật của nó, nó cần có một người phụ nữ giống mẹ đến chúc mừng nó! Anh hiểu không!?”

“Này! Chú ý thái độ của chú đi, sửa cách nói chuyện đi!!”

“Được…được…Anh xem chúng ta từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh mẹ, đều…”

“Có sao? Sao anh không nhớ nhỉ?”

Đỗ Phong nhào qua ôm lấy Đỗ Trọng: “Xin lỗi! Em biết là do em giành hết yêu thương của mẹ, cho nên anh cả mới trở nên lãnh khốc như vậy…haizz!! Xin lỗi, là do em khiến anh chịu khổ…”

“Chú mày đang làm gì đó? Không phải chú cũng không có cùng mẹ lớn lên sao, anh nhớ chú lúc nào cũng dính lấy một mình anh. Mỗi lần mẹ muốn ôm chú thì chú lại khóc ầm lên. Đều là do anh ôm trở về dỗ!”

Đỗ Phong khó có dịp đỏ hết cả mặt…hắc hắc…hiếm có nha: “Không có dụ đó! Sao lại có thể như vậy? Anh gạt em!!!”

“Anh cần gì phải gạt chú mày? Mẹ vẫn luôn không cam tâm sau mới quyết định lại sinh em bé để mình có thể chơi đùa. Cho nên Tiểu Lăng mới chênh lệch tuổi tác với chúng ta nhiều như vậy. Sao vậy, chú không nhớ hả?”

“Con nít ai mà nhớ rõ chứ? Nói tóm lại là hiện tại nhà chúng ta dương thịnh âm suy, rất cần âm dương điều hòa. Anh cả à…Tiểu Lăng lớn lên đã rất đau khổ, không có tình yêu của mẹ, không có người thân khác giới quan tâm, tinh thần của nó làm sao có thể tốt hơn được? Có thể không cô đơn sao? Haizz…Tiểu Lăng thật đáng thương!”

“Là như thế sao? Ừ!” Đỗ Trọng gật đầu: “Tiểu Lăng quả nhiên rất đáng thương!”

Đáng thương? Thằng đàn ông 21 tuổi cần tình thương của mẹ cũng gọi là đáng thương? Vừa liên quan đến chuyện của Tiểu Lăng, Anh cả anh minh thần võ ngày thường đều biến mất tiêu. Đỗ Phong hung hăng thầm nắm chặt nấm đấm: nhịn! Nhịn xuống! Lúc này ngàn vạn lần không được bật cười, ngàn vạn lần không được thất bại!

“Hay là chúng ta kiếm cho Tiểu Lăng một người?”

“Tìm? Cái gì a?”

“Đương nhiên là tìm cho tiểu Lăng một người vợ, không lẽ chú muốn hai anh em mình tìm một người mẹ? Hả?”

“Tìm một người mẹ?Chú mày là đang muốn bị anh đánh phải không? Tìm vợ cho Tiểu Lăng? Không được!! Tiểu Lăng quá nhỏ, bị người khác lừa thì sao?”

“Bị người lừa? Này….”

“Nói chung là không được!”


“Được, vậy anh nói chúng ta nên làm sao đây!”

Đỗ Trọng nhìn Đỗ Phong: “Khống bằng…chú…….”

“Đừng nghĩ. Không có cửa đâu! Em sao có thể vì một gốc cây nhỏ mà từ bỏ cả một khu rừng lớn chứ!? Tự Anh đi mà lấy nha!”

“Anh?”

Bạn đang

“Đúng vậy, sao thế? Không có người thích hợp để chọn sao? Em gọi bạn đến để anh lựa chọn nha?”

“Chú mày là đang tuyển chị dâu? Hay là muốn tìm nữ chính phim cấp 3?”

“Ha ha ha…anh đòi ôn lương hiền thục sao?Em chưa từng thấy qua. Ah~~ em phải đi ngủ đây~, anh ở lại từ từ suy nghĩ biện pháp đi!”

Đỗ Phong lưu lại Đỗ Trọng, cười trộm trong lòng mà chui về phòng ngủ: Haizz~, phải tĩnh dưỡng thật nhiều tinh thần, ngày hôm nay nhất định sẽ là một ngày cá tháng tư đầy thú vị!

===TOÀN VĂN HOÀN ===
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.