Có ai biết được đâu, hai năm qua, Đạm Đan Thanh chưa từng rời khỏi Đạm Gia. Đạm Dư luôn giam cầm, khống chế, cưỡng bức, hành hạ và nhục mạ chị. Nhưng ông ta giả vờ tuổi già sức yếu, thương tâm lo lắng cho đứa cháu gái duy nhất đang điều trị tại nơi xa. Nơi có nền y học phát triển tiên tiến, nuôi hy vọng về sự trở lại bình an của Đạm Đan Thanh. Tất cả những gì người ngoài nhìn thấy, cũng chỉ là bề nổi đẹp đẽ của con thuyền sang trọng, và chẳng ai bận tâm dưới đáy thuyền hôi thối, rỉ sét đến cỡ nào.
Nào là dòng dõi cuối cùng...
Nào là... là con rối tình dục được thổi phồng bằng bốn từ "Thiên Kim Đạm Gia."
...
Hai năm trước,
Đạm Đan Thanh sau khi "hưởng thụ" tội ác kinh tởm ấy, chị như phát điên lên. Bao lần cố gắng vùng chạy thoát thân nhưng không thể. Ông ta bắt đầu giở những trò bẩn thỉu nhất có thể.
Với căn bệnh bạch cầu mỗi ngày mỗi trở nặng, Đạm Đan Thanh dần không còn sức lực chống trả, chị nằm thoi thóp trên giường, hết do lão dằn xé cơ thể, đến căn bệnh cấu xé lục phủ ngũ tạng. Đau đớn không từ nào có thể diễn tả đủ nỗi đau khôn xiết mà chị đã từng phải trải qua...
"Mày nghĩ mày có thể thoát khỏi đây sao?" Đạm Dư đứng trước mặt Đạm Đan Thanh, còn chị quỳ rạp dưới đất, nước mắt đầm đìa thấm đẫm cổ áo trắng, đôi môi khô nứt nẻ, mái tóc dài xinh đẹp bị rụng gần trọc: "Tao tốn biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-giam/2886955/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.