Một giờ sau...
"Cô hiểu lầm rồi, tôi... tôi không phải muốn như vậy...!"
"Thế anh muốn như thế nào?" Mỹ nhân tức giận, đôi tay nõn nà, mảnh khảnh nắm lấy cổ áo vị khách số 16: "Tên họ Sâm chết tiệt! Anh muốn làm tôi mất mặt với mọi người à? Anh tiếc tiền chứ gì?"
Sâm Nhật Quang cả người nhễ nhại mồ hôi, tay chân luống cuống: "Vũ Á xin hãy tin tôi. Thật sự lúc ấy có cái gì đó chích vào tay tôi... như bị điện giật!"
Khuôn mặt Vũ Á đỏ ửng, đôi mắt long lên sòng sọc, quát tháo: "Sâm Nhật Quang. Anh hối hận vì mua tôi đêm nay đúng không? Hà cớ gì dùng lý do lý chấu để hạ thấp giá trị của tôi hả?"
Mỹ nhân Vũ Á khóc nấc như đứa trẻ, cô ngồi sụp xuống đất, tay ôm mặt, tay kéo cái mền trên giường xuống che thân, vừa tủi nhục vừa xấu hổ. Thân thể ngọc ngà này đã bị phô bày trước mặt đàn ông. Vậy mà hắn còn thản nhiên bảo: "Vũ Á, tôi có thể rút lại được không?"
Rút? Rút lại cái gì cơ chứ? Hoàn tiền chắc chắn là không rồi... còn giây phút thoát thân để lộ cơ thể nuột nà... làm sao Vũ Á lấy lại được đây?
Sâm Nhật Quang phát hoảng. Mỹ nhân, hắn đã trông thấy nhiều, tỏ tình bị hắn từ chối cũng nhiều. Nhưng chưa từng có ai xinh đẹp cất tiếng khóc... trong phút chốc biến dạng xấu xí như Vũ Á.
Vũ Á thô thiển xì mũi, nước mắt chảy tèm nhem làm trôi đi lớp phấn trang điểm. Cô ngẩng đầu, ngước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-giam/2886950/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.