“Man Hoang, anh làm sao thế?” Tuyên Ninh bay tới bên cạnh Man Hoang, nước mắt rơi xuống như mưa. Nhìn những vết thương trên người Man Hoang, trong lòng Tuyên Ninh vô cùng nghẹn ngào, không biết phải nói gì.
Dòng sông thời gian đã biến mất, hư không khôi phục lại vẻ yên tĩnh ban đầu, thú Quang Diễn Dương Thiên nhanh chóng bay về phía này.
“Man Hoang, ngươi không sao chứ?” Thú Quang Diễn Dương Thiên vội vàng hỏi. Thực lực của hắn rất cường đại, tất nhiên có thể cảm nhận được những biến hóa trên người Man Hoang.
“Ta không sao.” Man Hoang lắc đầu. Anh ta khống chế thân thể, những vết nứt trên người nhanh chóng biến mất, sau đó lại khôi phục lại như bình thường. Man Hoang nhìn Tuyên Ninh, ánh mắt lấp lánh ý cười: “Tuyên Ninh, cuối cùng anh cũng đã có thể hồi sinh em rồi.”
3000 năm trôi qua, anh ta đã trải qua vô số chuyện, nhưng trong lòng anh ta chỉ có một chấp niệm duy nhất, đó là hồi sinh Tuyên Ninh. Bây giờ Man Hoang đã làm được rồi.
Hơi thở sinh mệnh của Man Hoang đã giảm xuống tới cực điểm, mặc dù những vết nứt trên cơ thể đã biến mất nhưng anh ta vẫn yếu ớt như vậy, nhưng Man Hoang lại hoàn toàn không để ý tới.
“Xin lỗi! Man Hoang, anh có thể tha thứ cho em không?” Tuyên Ninh vừa khóc vừa nói.
“Từ lâu anh đã không còn trách cứ em nữa rồi.” Man Hoang cười nhẹ, anh ta vươn tay nhẹ nhàng lau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-gia-hang-lam-o-do-thi/3744050/chuong-1621.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.