🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Man Hoang, anh làm sao thế?” Tuyên Ninh bay tới bên cạnh Man Hoang, nước mắt rơi xuống như mưa. Nhìn những vết thương trên người Man Hoang, trong lòng Tuyên Ninh vô cùng nghẹn ngào, không biết phải nói gì.  

             Dòng sông thời gian đã biến mất, hư không khôi phục lại vẻ yên tĩnh ban đầu, thú Quang Diễn Dương Thiên nhanh chóng bay về phía này.  

             “Man Hoang, ngươi không sao chứ?” Thú Quang Diễn Dương Thiên vội vàng hỏi. Thực lực của hắn rất cường đại, tất nhiên có thể cảm nhận được những biến hóa trên người Man Hoang.  

             “Ta không sao.” Man Hoang lắc đầu. Anh ta khống chế thân thể, những vết nứt trên người nhanh chóng biến mất, sau đó lại khôi phục lại như bình thường. Man Hoang nhìn Tuyên Ninh, ánh mắt lấp lánh ý cười: “Tuyên Ninh, cuối cùng anh cũng đã có thể hồi sinh em rồi.”  

             3000 năm trôi qua, anh ta đã trải qua vô số chuyện, nhưng trong lòng anh ta chỉ có một chấp niệm duy nhất, đó là hồi sinh Tuyên Ninh. Bây giờ Man Hoang đã làm được rồi.  

             Hơi thở sinh mệnh của Man Hoang đã giảm xuống tới cực điểm, mặc dù những vết nứt trên cơ thể đã biến mất nhưng anh ta vẫn yếu ớt như vậy, nhưng Man Hoang lại hoàn toàn không để ý tới.  

             “Xin lỗi! Man Hoang, anh có thể tha thứ cho em không?” Tuyên Ninh vừa khóc vừa nói.  

             “Từ lâu anh đã không còn trách cứ em nữa rồi.” Man Hoang cười nhẹ, anh ta vươn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của Tuyên Ninh, tươi cười giống như thanh niên non nớt 3000 năm trước vậy.  

             ...  

             Trong hư không, hai bóng người đang đứng. Đó là thú Quang Diễn Dương Thiên và Man Hoang.  

             “Thân thể của ngươi thế nào rồi?” Thú Quang Diễn Dương Thiên hỏi.  

             Tất nhiên hắn có thể cảm nhận được hơi thở sinh mệnh trên người Man Hoang yếu ớt mỏng manh vô cùng. Hơn nữa, thời gian trôi qua, hơi thở sinh mệnh của anh ta càng lúc càng yếu đi.  

             “Tuổi thọ của ta còn khoảng một tháng nữa.” Man Hoang nói thẳng, giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không hề sợ hãi khi đối mặt với cái chết.  

             “Ngươi đã nói với Tuyên Ninh chưa?” Thú Quang Diễn Dương Thiên nhìn về phía thiếu nữ đang đứng ở phía xa.  

             “Cô ấy biết, cô ấy cũng đã hứa với ta, chờ sau khi ta chết, cô ấy sẽ quay trở về Yêu tộc, sống một cuộc sống bình yên. Cô ấy sẽ ở bên ta nốt một tháng cuối cùng này.” Man Hoang nói đến đây thì nhìn về phía Tuyên Ninh, ánh mắt đầy sự ôn nhu.  

             Trước khi chết có thể được ở bên người mình yêu, anh ta cũng chẳng còn gì tiếc nuối nữa.  

             Thú Quang Diễn Dương Thiên im lặng, hắn cũng biết chuyện giữa Man Hoang và Tuyên Ninh.  

             “Dương Thiên, xin lỗi, lúc trước không phải Tuyên Ninh cố tình tiết lộ hành tung của ngươi đâu.” Man Hoang xin lỗi hắn.  

             “Chuyện qua lâu rồi, ta đã sớm không còn nhớ nữa.” Thú Quang Diễn Dương Thiên khẽ cười.  

             “Cảm ơn ngươi.” Man Hoang nắm chặt tay phải, một viên đá màu đen xuất hiện trong tay anh ta.  

             “Dương Thiên, ta tặng đá quang Cực Hắc cho ngươi, thứ này đối với ta mà nói đã không còn tác dụng gì nữa rồi.” Man Hoang nói.  

             “Không cần biết ngươi có nhớ chuyện lúc trước hay không, nhưng ta vẫn muốn thay Tuyên Ninh bồi thường cho ngươi.”  

             Man Hoang đưa đá quang Cực Hắc cho Dương Thiên.  

             “Được.” Thú Quang Diễn Dương Thiên không từ chối.  

             Man Hoang luôn cảm thấy có lỗi với Dương Thiên, bây giờ Dương Thiên nhận đá quang Cực Hắc thì anh ta cũng cảm thấy nhẹ lòng.  

             Man Hoang thấy Dương Thiên đã nhận thì thả lỏng hoàn toàn, cười nói: “Dương Thiên, nói một cách thật lòng thì ta làm người rất thất bại. Tu luyện đến giờ, ngoại trừ Tuyên Ninh thì ngươi chính là người bạn duy nhất của ta. Sau khi ta chết, ngươi sẽ nhớ đến ta chứ?”  

             Man Hoang thở dài, người sắp chết luôn có xu hướng nhớ lại những gì mình đã trải qua, xem xem có gì đáng trân trọng hay không, hoặc là có ai nhớ đến mình hay không.  

             Thú Quang Diễn Dương Thiên im lặng. Theo như suy nghĩ của hắn, cuộc đời của Man Hoang thực sự rất khổ sở và căng đắng, còn phải chịu đựng vô số năm tháng đơn độc.  

             Anh ta mất bao nhiêu công sức mới có thể làm cho Tuyên Ninh sống lại, nhưng lại mất đi tính mạng của mình, không có được hạnh phúc mãi mãi.  

             “Dương Thiên, thực ra khi còn ở công ty Lỗ sâu ảo, khi nhìn thấy thực lực của ngươi càng ngày càng vượt xa ta, trong lòng ta rất khó chịu.” Man Hoang cười nói: “Nhưng mà bây giờ ta lại thực lòng hy vọng thực lực của ngươi có thể càng lúc càng thêm cường đại. Chỉ khi nào thực lực của ngươi đủ mạnh thì ngươi mới có năng lực bảo vệ những người mà mình quan tâm.”  

     Thân thể của Man Hoang đã bị quy tắc trời đất phá hủy, không có cách nào khôi phục lại được. Sau khi anh ta chết thì cho dù nghịch chuyển thời gian cũng không thể hồi sinh.  

             Dùng thực lực cấp Viên mãn để hồi sinh người khác vốn dĩ đã là vi phạm quy tắc trời đất.  

             Anh ta chỉ còn lại một tháng tuổi thọ, trong một tháng này, trừ khi anh ta có thể đột phá tới cấp Hư thần thì mới có thể chậm rãi khôi phục lại, nhưng chuyện này gần như không có khả năng.  

             ... 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.