Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Dương Thiên chấn động, khiến đao Hắc Phệ truyền đến chấn động vừa rồi chính là do thanh đao gãy trong tay Lâm Sơn.  

             “Đao Hắc Phệ hiện tại đã đạt đến giới hạn của trọng bảo, có thể khiến nó sản sinh ra chấn động chỉ có chí bảo pháp tắc, chẳng lẽ thanh đao gãy này chính là một bộ phận của chí bảo pháp tắc?”, trong lòng Dương Thiên nghi hoặc.  

             Hắn quan sát kỹ lưỡng thanh đao gãy trong tay Lâm Sơn, thế nhưng trên nó lại không có tia dao động nào.  

             “Cảm ứng của đao Hắc Phệ tuyệt đối không thể sai được. Thanh đao gãy này rất có khả năng là mảnh vỡ của chí bảo pháp tắc đã hoàn toàn mất đi tác dụng.  

             Dương Thiên nhìn đệ tử của hắn, nói: “Lâm Sơn.”  

             “Đệ tử đây ạ.”, Lâm Sơn lập tức dừng tu luyện, vô cùng cung kính đáp.  

             “Đao gãy trong tay ngươi từ đâu mà có được vậy?”, Dương Thiên hỏi.  

             Lâm Sơn sững sờ, hoài nghi vì sao Dương Thiên lại hỏi vấn đề này, cậu bé thật thà đáp lại: “Sư phụ, cái này đệ tử nhặt được ở bên trong một khu vực, ở đó có mấy mảnh vỡ vũ khí.”  

             “Ngươi còn nhớ rõ chỗ đó như thế nào không?”, Dương Thiên hỏi.  

             Lâm Sơn gật gật đầu.  

             “Tốt, đưa ta đến đó.”, Dương Thiên trực tiếp ra lệnh.  

             Hắn đến bí cảnh Huyền Linh là vì muốn có được chí bảo pháp tắc trân quý, bây giờ có một nơi nghi ngờ có mảnh vỡ của chí bảo pháp tắc, đương nhiên hắn không thể bỏ qua được.  

             Có khả năng nơi đó có tàn dư của uy lực chí bảo pháp tắc.  

             …  

             Trong một khu vực rộng lớn, nhóm ba người Dương Thiên xuất hiện ở đấy.  

             “Gầm!”, một tiếng gầm gừ vô cùng lớn vang lên ở phía xa, phát ra uy thế mãnh liệt.  

             Tiếng gầm này vang lên, Dương Thiên vậy mà lại không biểu hiện gì, trong mắt Lâm Vũ lập tức lộ ra vẻ kinh sợ, lập tức nắm chặt lấy quần áo của anh trai.  

             Lâm Sơn biểu hiện tốt hơn một chút, nói: “Sư phụ, trước đây con vì muốn tìm linh quả để trị liệu cho thương tích của Tiểu Vũ, đã đến đây một lần trong vô thức, nhặt được thanh đao gãy này, có điều hung thú ở đây rất nhiều, con đến một lần nhưng không dám đến lần thứ hai nữa.”  

             Dương Thiên gật đầu, khống chế lĩnh vực của bản thân, bao trùm cả một mảnh không gian lớn.  

             “Ừm, ở đây rất nhiều hung thú, hầu như bao trùm toàn bộ chỗ này.”, Dương Thiên nghi hoặc, có điều lại thu liễm một chút.  

             “Ở kia!”, Dương Thiên tìm kiếm, một hồi sau thấy được khu vực mà Lâm Sơn chỉ định.  

             Ba người họ đến đấy. Nếu giống như lời Lâm Sơn nói, ở đây có vài mảnh vỡ vũ khí, trừ cái đó ra, cũng không có đồ vật gì khác, cũng không có cái gì đặc biệt cả. Hơn nữa những mảnh vỡ vũ khí này cũng đã hoàn toàn mất đi quang trạch.  

             Vù…  

             Phía trên đao Hắc Phệ trong tay Dương Thiên lại truyền đến các đợt dao động yếu ớt.  

             “Quả nhiên, những mảnh vỡ vũ khí này rất có khả năng chính là một chí bảo pháp tắc trân quý trước kia, có điều đã bị hủy hoại hoàn toàn, mất đi tác dụng triệt để.”, Dương Thiên trong lòng hiểu rõ.  

             “Gầm!”  

             Ở phía xa, một hung thú bốn chân trên người có lỗ đen cực lớn, thể hình lên đến hàng trăm mét đang đi tới, ánh mắt khát máu nhìn về phía ba người Dương Thiên.  

             Đây là một hung thú cấp Hắc Động.  

             Hung thú này không là gì đối với Dương Thiên, nhưng lực trùng kích đối với Lâm Sơn, Lâm Vũ lại quá lớn, hai người họ không thể chống đỡ được con cự thú răng to này.  

             Trong mắt Lâm Vũ tràn đầy kinh sợ, Lâm Sơn tuy sợ hãi nhưng cũng nhanh chóng bảo vệ em gái phía sau.  

             Dương Thiên khẽ nhíu mày, vung tay lên, thân thể của hung thú bốn chân này liền tách rời rồi hoàn toàn biến mất.  

             “Sư phụ lợi hại quá.”, Lâm Vũ nhìn Dương Thiên giải quyết tên hung thú bốn chân trong chớp mắt, nỗi sợ hãi trong mắt liền tan đi, nụ cười vui vẻ hiện ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn.  

             Lâm Sơn nắm chặt nắm đấm, ánh mắt hướng tới khát vọng, cậu bé muốn trở nên cường đại như vậy.  

             Dương Thiên không quản hai người họ nữa, hắn đang cẩn thận cảm ứng, trên đao Hắc Phệ lúc này vẫn còn chút tia dao động, mà dao động này lại truyền từ dưới đất truyền đên.  

             “Phía dưới có đồ!”, ánh mắt của Dương Thiên động đậy.  

             “Tiểu Quang!”, Dương Thiên trực tiếp hạ lệnh xuống.  

             Một tia ánh sáng yếu ớt chớp động, trực tiếp tiến vào sâu trong lòng đất.  

             Khi tiến vào sâu trong lòng đất khoảng mười ngàn mét, cả không gian dưới lòng đất lập tức trở nên trống không, mà ở trong đó, có một cung điện khổng lồ đổ nát, trong cung điện, có hàng trăm mảnh vũ khí vỡ nát, có mảnh vỡ khải giáp, có mảnh vỡ bảo vật công kích.  

             Mảnh vỡ khải giáp hoàn toàn đã mất đi tác dụng, mà trên hai mươi mảnh vỡ bảo vật công kích còn đang phát ra chút dao động.  

             Ánh mắt Dương Thiên sáng lên, sâu trong mắt tràn đầy sự vui mừng.  

             “Chí bảo pháp tắc công kích vỡ nát, uy lực của nó vẫn còn tàn dư lưu lại một chút, vừa hay có thể để cho đao Hắc Phệ hấp thụ.”  


             Đao Hắc Phệ nhanh chóng phát ra dao động mãnh liệt, bên trên còn truyền đến chút khát vọng.  

             “Thôn phệ đi!”, tay phải Dương Thiên giơ lên, đao Hắc Phệ trực tiếp hiện lên ở vị trí trên cùng của tòa cung điện này, thân đao tản ra rất nhiều thứ ánh sáng màu đen, bao phủ toàn bộ hai mươi mảnh vỡ chí bảo pháp tắc công kích.  

             Trong mắt Dương Thiên hiện lên sự chờ đợi kỳ vọng: “Không biết đao Hắc Phệ này sẽ biến thành bộ dạng nào?”  

             …  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.